Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Tư Lễ đuổi theo, không chịu buông tha nói: "Tôi biết anh, ngày chiêu mộ người mới vào hội sinh viên tôi đã nhìn thấy, anh là chủ tịch hội sinh viên, Trần Tây Trạch. "

Trần Tây Trạch không muốn nói nhảm với cậu ta, ôm Tiết Lê muốn rời đi.

Hà Tư Lễ túm lấy cánh tay anh, rất cứng rắn nói: "Rất nhiều nữ sinh ở trường đều là fan của anh, cũng có rất nhiều người đang đuổi theo anh. Cho nên, anh không thể là bạn trai của cô ấy, cô ấy say rượu, anh muốn đưa cô ấy đi đâu? "

Bất ngờ không kịp đề phòng, cổ áo Hà Tư Lễ bị anh túm chặt, nặng nề nện vào tường, đụng đến xương sống lưng khiến cậu ta đau nhức.

Đôi mắt đen nhánh của Trần Tây Trạch tựa như lưỡi dao sắc bén dính chặt vào cậu ta—— "Không cần xen vào việc của người khác."

Giọng nói trầm thấp của anh mang theo ý uy hiếp, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta ớn lạnh.

Lúc Hà Tư Lễ vào trường, ít nhiều đã nghe qua sự tích phong vân của Trần Tây Trạch.

Dù là đứng trên bục nhìn quốc kỳ khi nhận chức vô địch thế giới, hay là chủ tịch hội sinh viên sấm rền gió cuốn, hay là giáo thảo học thần gì đó...Đều tuyệt đối không phải là bộ dáng người đầy lệ khí như hiện tại.

Trong một khoảnh khắc, cậu ta dường như đã chạm vào một mặt khác của người đàn ông này.

Mặt tối dưới ánh sáng.

Hai người giằng co một lát, không ai nhường ai.

Tiết Lê thoáng tỉnh táo một chút, túm lấy góc áo Trần Tây Trạch, nhíu mày hỏi: "Anh, chuyện gì thế?"

Trần Tây Trạch đè nén cơn giận cuồn cuộn trong đáy mắt, buông tay siết chặt cổ áo người kia, xoay người lập tức thay đổi một biểu tình khác, ôn nhu nói: "Không có việc gì đâu, là bạn em."

"Ai? Hà Tư Lễ, thật trùng hợp, cậu đến ăn cơm à? " Cô gái nhỏ nghiêng đầu cười, hai má mang theo phấn hoa đào tự nhiên, ánh mắt sáng rực: "Đề cử cậu đi cửa hàng Nhật trên lầu ba nha, sò đỏ Bắc Cực nướng ăn đặc biệt ngon."

Hà Tư Lễ vội vàng sửa lại cổ áo xộc xệch, lo lắng nhìn cô: "Cậu uống quá nhiều, có sao không? "

"Không sao đâu."

"Vậy tôi hỏi thêm một câu, cậu và Trần Tây Trạch có quan hệ là gì?"

"Đây là anh trai tôi." Tiết Lê tự nhiên nắm lấy cánh tay của Trần Tây Trạch: "Chúng tôi rất tốt."

"Thì ra là vậy." Hà Tư Lễ thoáng yên tâm một chút, nhìn Trần Tây Trạch: "Xin lỗi."

Trần Tây Trạch nhìn biểu tình thoải mái này của cậu ta, khẳng định đã hiểu lầm hai người là anh em. Anh ôm Tiết Lê chặt hơn, trầm mặt rời đi.

Hà Tư Lễ vẫn nhìn theo bọn họ vào cổng trường, lúc này mới yên tâm.

Hoa quế tháng chín thơm ngát, gió ấm cũng mang theo hương thơm sảng khoái.

Anh lười biếng bước đi phía trước, Tiết Lê đi theo phía sau anh từng bước một, lảo đảo giẫm lên cái bóng của anh.

"Có chút đẹp trai, nhưng không nóng tính."

Trong tình huống vừa rồi, nếu đổi lại là Trần Tây Trạch, anh tuyệt đối sẽ không để ai mang cô đi trong tình trạng say rượu như thế.

Liều mạng, cướp cũng phải cướp đi.

Trần Tây Trạch quay đầu, đáy mắt lộ ra vài phần nóng bỏng cùng khát vọng: "Mèo con, em có muốn theo anh không?"

"Em vẫn luôn đi theo anh, Trần Tây Trạch."

Tiết Lê cố gắng duy trì cân bằng, giẫm lên bóng dáng của anh: "Chỉ cần anh đi chậm một chút, em sẽ theo kịp."

Cô ấy, vẫn là bộ dáng một cô bé.

"Được." Trần Tây Trạch khẽ nhấc cằm lên: "Theo sát một chút, đừng đi lạc."

Tiết Lê hai bước tiến lên, ôm cánh tay Trần Tây Trạch đi về phía trước, tư thế này nó giống hệt với khi còn nhỏ.

Hai người một đường đi ngã trái ngã phải, chiếm lĩnh toàn bộ con đường long não.

Trần Tây Trạch đã quen với tính cách của cô, ngay cả khi cô nghịch ngợm đẩy anh vào bụi cỏ, anh cũng không tức giận. Đoạn đường chỉ mất 10 phút đi bộ, nay được hai người đi hết chừng 30 phút, cuối cùng cũng đến dưới lầu ký túc xá nữ.

Trần Tây Trạch lấy điện thoại di động từ trong túi xách của cô ra, dùng cử chỉ vẽ hình chữ Z đã sớm quen thuộc mở màn hình, chọn vào danh bạ của cô——"Lưu Thi Vũ, là bạn cùng phòng của em?"

"Đúng vậy."

Anh không ngần ngại nhấn gọi.

Trong ký túc xá, Lưu Thi Vũ nhận được điện thoại của Tiết Lê, trầm mặc mở màn hình, đặt bên tai lắng nghe ——"Xin chào, đây có phải là bạn cùng phòng của Tiết Lê không?"

"..."

"Cô ấy uống quá nhiều, có thể phiền cô xuống đón cô ấy được không? Cám ơn."

"..."

Nhìn thấy Lưu Thi Vũ mở to mắt nhìn, Thẩm Nam Tinh, người đang chặn cửa và cầm một cái chậu đi vào phòng, tò mò nhận điện thoại— "Alo, Tiết Lê, biết cậu ấy bị câm mà cậu vẫn gọi."
  
"Tiết Lê ở dưới lầu, do uống nhiều quá tôi sợ cô ấy đi nhầm phòng ngủ, muốn làm phiền bạn cùng phòng xuống đón nếu như quan hệ của mọi người không tồi."

"Ôi má! Không ngờ là con trai."

"..."

Thẩm Nam Tinh hưng phấn hô to: "Có con trai dùng điện thoại của Tiết Lê gọi điện thoại cho người câm."

Lục Vãn Thính đọc khẩu hình miệng lập tức hiểu ngay, hưng phấn, từ trên giường nhảy xuống: "Cái gì? Một người con trai? Tôi cũng muốn nghe, cậu bảo anh ta đừng tắt máy."

"Ah! Chờ đã! Tôi lấy máy trợ thính. Đừng cúp máy, đừng cúp máy."

Trần Tây Trạch cực kỳ cạn lời nhìn lướt qua Tiết Lê.

Quả nhiên là...vật họp theo loài.

Có thể kết làm chị em chơi chung với con nhóc này ít nhiều cũng có chút kỳ lạ.

Vài phút sau, ba cô gái mặc váy ngủ rực rỡ, bên ngoài mặc qua loa chiếc khoác áo, cùng nhau chạy xuống ký túc xá nữ, nhìn chằm chằm Trần Tây Trạch giống như nhìn khỉ trong sở thú, che miệng, ríu rít nói chuyện với nhau, hoàn toàn không có ý nhận người.

Trần Tây Trạch đưa cô gái nhỏ qua, mặt không chút thay đổi nói: "Cô ấy uống quá nhiều, tôi sợ cô ấy đi nhầm phòng ngủ, làm phiền mọi người rồi."

Lục Vãn Thính vội vàng đón Tiết Lê: "Được, được, không phiền đâu."

"Mặt khác, sau này nếu mọi người đi ăn cơm cùng cô ấy, hoặc là đi KTV muộn, đừng để cô ấy uống rượu, nếu có việc thì gọi điện cho tôi."

Lục Vãn Thính vội vàng giơ tay, ánh mắt lấp lánh hỏi: "Vậy số điện thoại của anh là gì?"

"186xxxx9834。"

Ba cô gái đồng thời lấy di động ra ghi số điện thoại, thậm chí có mấy cô gái không quen biết đi ngang qua, nghe thấy Trần Tây Trạch đọc số điện thoại, đều đồng loạt rút di động ra.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Lê dụi mắt tỉnh dậy, cảm giác đầu hơi nặng.

Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy ba nữ sinh nằm sấp trên giường của mình, vây thành một vòng tròn, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt phức tạp.

"Các cậu làm gì vậy." Tiết Lê xốc chăn lên: "Dọa chết người ta rồi."

Thẩm Nam Tinh: "Thành thật khai báo, hôm qua cậu đã làm gì? "

Lục Vãn Thính bổ sung: "Cậu và Trần Tây Trạch đã làm gì."

Lưu Thi Vũ bật điện thoại di động lên, tiếp tục bổ sung: Cậu và chủ tịch hội sinh viên Trần Tây Trạch sau khi uống rượu đã làm gì."

Tiết Lê xoa xoa mái tóc rối bời: "Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, uống chút rượu, rồi anh ấy đưa tôi trở về."

"Các cậu có làm gì khác không?"

"Không có, chúng tôi chỉ uống rượu, nói chuyện phiếm."

Mặc dù nội dung trò chuyện, cô quên không sót chút nào, nhưng nói chung cũng coi như vui vẻ.

Các cô gái vẫn nhìn cô với ánh mắt hoài nghi: "Một anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy ở bên cạnh, cậu uống say cũng chỉ nói chuyện phiếm với anh ta."

Từ cực phẩm này...nghe có vẻ gợi tình.

"Hai người rốt cuộc có quan hệ gì, quá mập mờ đi." Lục Vãn Thính tiếp tục khoa trương nói: "Đêm qua, ánh mắt anh ta nhìn cậu như muốn kéo sợi luôn rồi."

Tiết Lê xuống giường rửa mặt chải đầu, thờ ơ giải thích: "Tôi cùng anh ấy từ nhỏ đã quen biết, khi còn bé tôi còn thấy qua bộ dáng mặc quần lót của anh ấy kìa."

Thẩm Nam Tinh mở túi trang điểm ra, nói với Lục Vãn Thính: "Cậu cắn hai người này, còn không bằng cắn hoàng tử tinh linh. Thanh mai trúc mã cái gì đó chính là thứ nhàm chán nhất, bảy tám phần mười là không thành được."

Tiết Lê nghe nói như vậy, nhịn không được hỏi ngược một câu: "Sao không thành được? "

"Cậu ngay cả bộ dáng mặc quần lót của anh ta cũng đã nhìn, thì lấy đâu ra tia lửa gì nữa? Đây chính là nguyên nhân trúc mã đánh không lại thiên hàng."

Tiết Lê ngậm bàn chải đánh răng, nhìn mái tóc ngắn lộn xộn trong gương, bỗng nhiên có chút không thoải mái: "Vậy chiếu theo lời cậu mà nói, thanh mai cũng đánh không lại thiên hàng? "

"Đúng vậy, giống nhau đều đánh không lại. Đối với chuyện tình yêu, cảm giác mới mẻ là quan trọng nhất. Bằng không, vì sao tình yêu nồng nhiệt cũng không chống đỡ được sáu tháng, kết hôn chống đỡ không lại bảy năm ngứa ngáy. Hai người đây cũng không chỉ có bảy năm."

"Không chỉ, nhưng..."

Cô theo bản năng muốn bác bỏ, nhưng không thể tìm thấy lý do tốt hơn.

Mặc dù trước kia, khi đến nhà Trần Tây Trạch chơi, đã nhìn thấy dáng vẻ mặc quần lót mở cửa của anh, nhưng...khi đó chỉ là một đứa trẻ.

Tiết Lê cố gắng nghĩ xem bây giờ anh ấy sẽ trông như thế nào khi mặc quần lót.

Ôi, thật tội lỗi.
  
Cô lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ không lành mạnh ra khỏi đầu.
...
Trong giờ nghỉ huấn luyện quân sự vào buổi sáng, Hà Tư Lễ đã chủ động chào hỏi Tiết Lê— "Tôi thấy cậu tối qua uống quá nhiều, cậu có sao không?"

Tiết Lê hoàn toàn không nhớ gì: " A, cậu nhìn thấy."

"Ừm, chủ tịch hội sinh viên Trần Tây Trạch đi cùng cậu, tính tình của anh ta có chút tệ, không biết có phải vì tâm tình không tốt hay không."

"Anh ấy làm sao?"

Hà Tư Lễ vốn có chút tâm tư muốn cáo trạng, đem hành động vô lễ của Trần Tây Trạch hôm qua nói cho cô biết, nhưng nghĩ lại, tựa hồ hành vi cáo trạng sau lưng không phải hành động của một chính nhân quân tử nên làm.

"Không có gì, xảy ra một chút cãi vã thôi, ban đầu tôi cho rằng hai người không quen nhau."

Tiết Lê vội vàng giải thích: "Không có, chúng tôi từ nhỏ đã quen biết nhau, anh ấy là anh trai nhà hàng xóm của tôi. Bởi vậy, cùng nhau uống rượu cũng không vấn đề gì."

"Tôi tưởng anh ta là bạn trai của cậu." Khi nói ra lời này, Hà Tư Lễ cố gắng hết sức giả vờ bình tĩnh.

"Không phải."

"Tôi thấy hình như anh ta rất quan tâm đến cậu, hôm qua tôi mới hỏi thêm một câu, suýt chút nữa đã bị ăn đấm." Hà Tư Lễ vẫn nhịn không được làm trà xanh, than thở với cô.

"Tôi cũng không nhớ rõ lắm." Tiết Lê ân cần hỏi: "Cậu có bị thương không?"

"Trên lưng có một vết bầm tím, nhưng không sao cả."

"Vậy để tôi bồi thường tiền thuốc men cho cậu."

"Không cần, chuyện nhỏ thôi."

"Trần Tây Trạch là như vậy." Tiết Lê bất đắc dĩ nói: "Tính tình chính là không tốt lắm, trước kia cũng thường đánh nhau với anh trai tôi."

"Anh ta có bắt nạt cậu không?"

"Chúng tôi có đôi khi sẽ đánh nhau, nhưng chỉ là đùa giỡn mà thôi." Tiết Lê nở nụ cười: "Cậu đừng nhìn anh ấy làm cái gì mà chủ tịch hội sinh viên, kỳ thật anh ấy rất đê tiện, đặc biệt thiếu đánh, không đánh không được."

Nhìn khóe miệng cô bất giác ý cười tràn đầy, trong lòng Hà Tư Lễ mơ hồ có chút không thoải mái.

Bọn họ không phải người yêu, chỉ là thanh mai trúc mã, nhưng giữa hai người dường như không có lấy một khe hở, ai cũng không chen vào được.

"Ồ, đừng nói về chuyện này nữa." Tiết Lê quay về với đội hình của mình: "Tập hợp rồi."

Hà Tư Lễ gọi cô: "Tối nay cùng nhau luyện tập nhé?"

"Được." Cô nhún nhún vai: "Mấy ngày nay Lâm giáo quan vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt kia, giống như tôi chính là tiền thưởng biết đi của thầy ấy vậy."

Hà Tư Lễ nở nụ cười: "8 giờ tối hôm nay gặp ở sân thể dục."

"Được."

Tiết Lê phất phất tay với cậu ta, trở về với đội hình của mình.

Lúc 8 giờ tối, cô đến sân thể dục như đã hẹn.

Lúc này, trên sân thể dục có nhiều sinh viên nhất, có người chạy nhảy, có người ngồi dưới đất ngắm sao tán gẫu, có nữ sinh đang nhảy jazz theo giai điệu sôi động.Đây là một trường đại học tràn ngập sức sống và tuổi trẻ.

Mặc dù tuổi dậy thì của Tiết Lê đã gần kết thúc, nhưng trước kia dưới sự thống trị áp lực cao của Triệu Mỹ Bình phu nhân, cô căn bản chưa từng có được cái gọi là thanh xuân.

Giống như một con người vô hình, không ánh sáng, không xinh đẹp, không tự tin, thành tích học tập không tốt nốt.

Vì vậy, khi lần đầu tiên bước vào khuôn viên trường với tư cách là một sinh viên năm nhất, Tiết Lê đã đặt cho mình mục tiêu có được một tình yêu ngọt ngào và nắm lấy cái đuôi nhỏ của tuổi trẻ.

Nói chuyện với ai...

Xa xa, Tiết Lê nhìn thấy Hà Tư Lễ đi tới trước mặt.

Cậu ta mặc một chiếc áo khoác thể thao màu trắng bảnh bao, trông tỏa nắng, đẹp trai và tràn đầy sức sống, khí chất ôn hòa như ngọc, đặc biệt là ngũ quan thâm thúy, cao quý tao nhã.

Tiết Lê không đánh giá cao vẻ đẹp trai của Tiết Diễn, luôn cảm thấy rằng anh ấy đẹp trai là vì biết cách ăn mặc và trang điểm.

Nhưng Hà Tư Lễ thì khác. Hà Tư Lễ và Trần Tây Trạch, bọn họ tuyệt đối thuộc về dạng soái ca thuần khiết tự nhiên, tùy tiện mặc một chiếc áo thể thao đơn giản, cũng có thể làm cho bọn họ mặc ra khí chất không giống nhau.

So với vẻ đẹp trai có chút sắc sảo của Trần Tây Trạch, Hà Tư Lễ chắc chắn là một người đàn ông dịu dàng.

Tiết Lê giơ tay chào hỏi cậu ta.

Hà Tư Lễ không lãng phí thêm bất cứ điều gì vô nghĩa, bắt đầu chỉ dẫn cho cô các tư thế như chào, ngồi xổm và đi về phía trước, bao gồm cả các động tác quyền anh quân sự được dạy hôm nay.

Cô tập trung, nghiêm túc học hỏi cậu ta, không làm qua loa.

Trên thực tế, Tiết Lê nói rằng mình là một kẻ vô tích sự, nhưng cô sẽ làm mọi thứ một cách nghiêm túc, có một số việc không thể hoàn thành tốt, đó là do cô không có năng lực, chứ không phải vì cô không cố gắng.

Lâm giáo quan thực sự đã chăm sóc cô rất tốt, Tiết Lê hy vọng rằng cả lớp sẽ được vinh danh trong cuộc họp tốt nghiệp huấn luyện quân sự, để Lâm giáo quan có thể nhận được tiền thưởng.

Hai người đã luyện tập hơn bốn mươi phút, cuối cùng cùng nhau chạy quanh thể dục để tăng cường rèn luyện thể chất.

"Gần đây, ở quảng trường Bạch Quả có một câu lạc bộ chiêu mộ người mới, rất náo nhiệt, cậu có muốn đi xem không?"

Tiết Lê lau mồ hôi trên mũi: "Không, tôi không có câu lạc bộ nào muốn tham gia."

"Câu lạc bộ khiêu vũ đường phố, câu lạc bộ hoạt hình, câu lạc bộ Hán phục, câu lạc bộ văn học, câu lạc bộ thể thao điện tử...tính ra cũng hơn trăm cái, chắc cậu phải có hứng thú với một cái chứ."

"Có câu lạc bộ ẩm thực không, loại có thể ăn cơm miễn phí ấy."

"Điều này...cậu có thể tự thiết lập một cái."

"Nhưng lượng calo còn sót lại của tôi không thể chịu đựng được lâu như vậy."

Hà Tư Lễ bị cô chọc cười: "Tiết Lê, cậu quá đáng yêu, tôi rất thích cậu."

"..."

Đầu ngón chân Tiết Lê bắt đầu gãi đất.

"Nếu cậu không có người mình thích, tại sao không thử cùng tôi?

"..."

"Tôi, tôi...Anh trai tôi nói, no ấm sinh dâm dục, tôi nghĩ vẫn nên no ấm trước đi."

Mặc dù cô vẫn khéo léo từ chối như mọi khi, nhưng hai từ đằng sau "no ấm" vẫn làm cho cổ họng Hà Tư Lễ có chút ngứa ngáy.

Thấy cậu ta đỏ mặt bất ngờ, Tiết Lê thực sự muốn chết tại chỗ.

Cô đang nói cái quái gì vậy.

Một lát sau, Hà Tư Lễ bình tĩnh, thay đổi đề tài: "Vậy có nên cùng nhau tham gia hội sinh viên hay không, tuần sau phỏng vấn thi viết, đi thử xem?"

"Cậu cũng tham gia hội sinh viên?"

"Ừm."

"Thật ra tôi đã đồng ý với Trần Tây Trạch, đi thử xem, nhưng không nhất định có thể vượt qua, nghe nói sát hạch hội sinh viên là tất cả cán bộ trong đoàn sát hạch, khó nhất."

"À, trước đây đề thi khá đơn giản. Họ kiểm tra một số kiến thức phổ thông. Sau khi Trần Tây Trạch trở thành chủ tịch, độ khó của đề thi tăng lên. Tôi nghe nói rằng đề thi được chọn từ "hành trắc _  kiểm tra năng lực nghiệp vụ hành chính", tôi đã chuẩn bị trong những ngày qua."

"Đề thi "kiểm tra năng lực nghiệp vụ hành chính". Đây là đang tuyển chọn công chức nhà nước hay gì?"
...
Tiết Lê trở về ký túc xá, không ngừng phàn nàn với bạn cùng phòng về hội sinh viên của Trần Tây Trạch tuyển người tham gia "kiểm tra năng lực nghiệp vụ hành chính"—"Anh ấy nghĩ ai cũng giống mình à?"

"Thi khó như vậy, ai có thể vượt qua kỳ thi được."

"Trần Tây Trạch làm việc rất tuyệt. Tôi muốn viết thư ý kiến, ném vào hộp thư ủy ban đoàn."

Thẩm Nam Tinh vừa phơi quần áo, cắt ngang cô: "Cậu hẹn hò với hoàng tử tinh linh, sao cả đêm chỉ nói tới Trần Tây Trạch vậy."

"Không phải hẹn hò." Tiết Lê cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa: "Chúng tôi chỉ đang cùng nhau tập luyện."

"Thôi nào, Lâm giáo quan rõ ràng là đang tác hợp hai người. Đây không phải là mượn danh nghĩa huấn luyện, hẹn hò mờ ám ư?"

"Không, thực...thực sự là tập luyện. Không tin cậu chạm vào mồ hôi trên lưng tôi xem."

Thẩm Nam Tinh ghét bỏ mà nói: "Phí phạm của trời, xứng đáng độc thân."

Lục Vãn Thính trải giường xong, lắc đầu: "Ngay cả cực phẩm như Trần Tây Trạch cũng có thể thành anh em. Cậu phải biết rằng cậu ta chắc chắn là một gái thẳng sắt thép."

"Cậu đừng gọi anh ấy là cực phẩm, nghe thật háo sắc."

Ánh mắt Thẩm Nam Tinh mập mờ, nói với Lục Vãn Thính: "Cậu có ý dâm với ai cũng được, nhưng đừng có ý với trúc mã cậu ta, coi chừng cậu ta nổi đóa với cậu đấy."

Lục Vãn Thính tựa hồ hiểu được cái gì, cười xấu xa nói: "Nào, Tiểu Lê Tử, chúng ta làm một vài câu hỏi trắc nghiệm, trả lời trong một giây, không cần suy nghĩ."

"Được."

Lục Vãn Thính nhanh chóng đặt câu hỏi "Cậu chọn dâu tây hay anh đào?"
  
"Anh đào."

"Cậu chọn hoa hồng hay bách hợp."

"Hoa hồng."
  
"Thịt nướng và lẩu."
  
"Lẩu."

"Trúc mã cùng thiên hàng."

Tiết Lê không lưỡng lự, buột miệng thốt ra: "Trúc mã."

Ba cô gái trong ký túc xá, đồng thời dùng một loại ánh mắt quỷ dị mà ý vị thâm trường, nhìn về phía cô ——"Ồ ~~~"

Tiết Lê:...

Cô gái nhỏ ngay lập tức chơi xấu: "Không tính! Tôi không kịp phản ứng."

"Muốn chính là cậu không kịp phản ứng mà lựa chọn theo bản năng."

"Lại một lần nữa." Tiết Lê không tin tà này.

"Vậy được, thêm một lần nữa." Lục Vãn Thính hắng giọng: "Trà sữa khoai môn và dương chi cam lộ."

"Dương chi cam lộ."

"Cappuccino cùng Mojito."

"Mojito."

"Hoàng tử tinh linh cùng Hà Tư Lễ."

"Trần..."

Tiết Lê nuốt mạnh một ngụm nước bọt, ngừng phát âm trong giọng nói.

Ba nữ sinh bắt đầu ồn ào —— "Trần~~~~~ cái gì chứ."

"Không có gì."

Tiết Lê không chơi với các nàng nữa, cầm chậu chạy trối chết, trốn vào toilet.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro