Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy khí thế của cô gái nhỏ tràn đầy, Thẩm Nam Tinh không sợ hãi, cầm một cái chậu trong tay đi tới: "Sáng sớm đã ở đây luyện tập."

"Không thể hả?"

"Còn nói không thèm để ý, thiếu chút nữa tôi đã tin cậu, thật biết giả vờ."

Tiết Lê không giỏi cãi nhau với người khác, nhất là loại âm dương quái khí này, tính tình cô luôn luôn thẳng thắn, cho nên nói: "Cậu không cần nói chuyện ẩn ý như thế, chúng ta đem mọi chuyện nói rõ ràng đi."

"Tôi nói, tôi ghét nhất là loại người trước mặt một bộ sau lưng một bộ, ngay từ đầu giả vờ không thèm để ý, không muốn, còn giả mù sương sa muốn dạy tôi."

"Ngay từ đầu tôi thật lòng muốn dạy cậu, mới không phải là giả mù sương sa."

Thẩm Nam Tinh ôm cánh tay, lạnh lùng nói: "Nếu cậu công khai cạnh tranh với tôi ngay từ đầu, tôi cũng sẽ không nói thêm gì, tôi kém hơn cậu, chấp nhận đánh cuộc thì cũng chấp nhận chịu thua. Nhưng cậu đã dạy tôi, sau đó nghiền nát tôi trước mặt cả lớp, làm cho tôi xấu hổ, giẫm lên tôi để leo lên. Cậu cho rằng tôi không nên tức giận."

Tiết Lê chịu không nổi chính là bị người ta đổ oan, vừa tức giận vừa nóng nảy: "Chọn người cầm cờ cũng không phải là tôi tự nguyện, cái gì mà bảo tôi giẫm lên cậu để leo lên. Nếu tôi có suy nghĩ đấy thì sẽ bị trời đánh, cậu có lý chút được không."

"Nhìn kìa, cậu thề thốt như thế tất cả mọi người sẽ cảm thấy tôi đang bắt nạt cậu. Nhưng Tiết Lê, cậu nhìn xem, hiện tại là ai đang bắt nạt ai? Cậu có được những gì tôi muốn, sau đó nhấn mạnh nhiều lần đây không phải thứ mình muốn, sẵn sàng bố thí cho tôi. Tiết Lê, cậu mẹ nó coi tôi là gì? Chẳng lẽ cậu có năng lực hơn thì tôi đáng bị chà đạp như thế hả."

Tiết Lê á khẩu không nói nên lời, sửng sốt vài giây, bỗng nhiên nghĩ đến một ít chuyện khác.

Trên thực tế, mối quan hệ giữa cô và Tiết Diễn không phải như vậy.

Nhiều năm qua, cô đối với Tiết Diễn luôn luôn mặt mày lạnh lùng, không nói tiếng người, vừa có cơ hội thì sẽ trêu chọc anh ta ——

Bôi keo vào giày của anh, phá hủy những bức tượng nhỏ yêu quý của anh, giấu bài tập về nhà làm hại anh bị giáo viên mắng.

Thật ra, anh trai cô đã làm gì sai? Vì anh ấy tốt hơn, nên đã trở thành cái gai trong mắt Tiết Lê.

Giờ đây, ở trên người Thẩm Nam Tinh, Tiết Lê nhìn thấy chính mình, người đã phải sống dưới cái bóng của anh trai suốt bao nhiêu năm qua.

Tức giận đấy, bất lực đấy, nhưng cũng chỉ có thể dùng vài lời ác độc mà đánh cho đối phương tổn thương.

Sau khi lý giải một tầng này, Tiết Lê bỗng nhiên rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn khóc.

Thấy Tiết Lê rầu rĩ không nói lời nào, Thẩm Nam Tinh cau mày, không chắc cô có ý gì: "Cậu...cậu không có gì để nói nữa đúng không."

Tiết Lê đặt lá cờ xuống, đi đến trước mặt cô ấy. Thẩm Nam Tinh nghĩ rằng cô chuẩn bị động thủ, cô ấy làm thế sẵn sàng đáp trả, nào ngờ cô gái nhỏ đã vươn tay qua eo ôm lấy cô ấy.

"???"

"Nam Nam, thật đáng thương, ôm cái nè."

"Không phải...cậu...tôi..."

Cảm nhận được vòng tay mềm mại của cô gái nhỏ, mang theo hương thơm sữa ngọt ngào, toàn thân Thẩm Nam Tinh cứng đờ.

Mẹ nó quá không theo lẽ thường mà.

Cô ấy thà đánh nhau còn hơn bị cô ôm như vậy. Chiêu số gì cũng không sử dụng được, con người cô ấy chính là kiểu ăn mềm không ăn cứng.

"Tiết Lê, rốt cuộc cậu muốn làm gì."

"Tôi chỉ muốn, nếu anh trai không đáng ghét đến thế, nếu anh ấy ôm tôi nhiều hơn, động viên tôi, thì tôi sẽ không giận anh ấy đâu. " Giọng cô nhỏ nhẹ, nói chuyện giống như mang bình dưỡng khí, mang theo ấm ức.

Thẩm Nam Tinh dường như cũng hiểu ra điều gì đó, bàn tay cứng đờ giữa không trung từ từ hạ xuống, ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Tiết Lê so với cô ấy thấp hơn nửa cái đầu, gầy gầy, nho nhỏ, ôm vào trong ngực thật có loại cảm giác như đang ôm mèo, rất thoải mái.

Trong thực tế, vòng tay của con gái làm cho cô ấy thích hơn so với con trai, bởi vì rất mềm mại, rất thơm.

Sự tức giận và bất bình trong lòng Thẩm Nam Tinh đã biến mất.

Cái gì mà người cầm cờ, gì mà sân khấu vạn người chú ý...một phút trước những thứ này đối với cô đặc biệt quan trọng, nhưng bây giờ nó chỉ là cái rắm khi so với tình bạn của bọn họ.

Mạnh Vi An bưng chậu đi ra, nhìn thấy Tiết Lê và Thẩm Nam Tinh ôm nhau trên bãi cỏ nhỏ, không biết tại sao lại làm hòa, cô ta khó chịu nói: "Hai người các cậu làm chuyện lôi kéo, ôm ấp nhau có thấy ghê tởm không, sáng sớm..."

Tiết Lê thấy cô ta thì tức giận, nhặt lá cờ lên, hùng hổ đi về phía cô ta: "Mạnh Vi An, cô thật sự rất đáng ghét."

"Cô...cô để làm gì?"

"Tôi muốn đánh chết cô."

"???"

Mạnh Vi An thấy Tiết Lê thật sự cầm cột cờ muốn động thủ với mình, sợ tới mức kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đi, Tiết Lê một đường đuổi theo cô ta, không chịu buông tha.

"Cô có phải là con gái hay không, ai muốn đánh nhau với cô."

"Cô làm hại tôi suýt mất một người bạn và một hộp mặt nạ."

"Mấy người là chị em plastic, giờ đi trách tôi?"

"Cô mới chị em plastic, cả phòng nhà cô là chị em plastic."

"Thẩm Nam Tinh, cô không phải là trưởng phòng ngủ hả, mau quản cô ta đi, ký túc xá mấy người thật man rợ."

Thẩm Nam Tinh nở nụ cười, nói với Tiết Lê: "Tiểu Lê Tử, lại đây dạy tôi nhào lộn."

"Hả?" Tiết Lê dừng bước: "Cậu vẫn muốn học cái này à?"

"Đương nhiên." Thẩm Nam Tinh hất cằm: "Tôi chỉ thua cậu mỗi chuyện không biết nhào lộn, chỉ cần tôi học được thì loại cơ hội này, cậu không thể so sánh với tôi được."

Tiết Lê nhìn Thẩm Nam Tinh đứng trên bãi cỏ xanh, cô ấy rất tự tin, mặt trời chiếu lên người cô càng tỏa sáng lấp lánh.

Trên thực tế, cô thích Thẩm Nam Tinh nhất trong ký túc xá, bởi vì cô ấy có một loại sức sống mà Tiết Lê không có, là loại cô khao khát có nhất.

Vào đêm trước của lễ tốt nghiệp, Tiết Lê bước ra khỏi canteen số 3, đi ngang qua tiệm sửa chữa vô địch, thấy bên trong phòng đèn vẫn sáng.   

Cô tò mò bước đến, nhìn vào bên trong qua khe cửa kính.

Trần Tây Trạch ngồi trên ghế cao, xách tuốc nơ vít, chuyên chú sửa chữa điện thoại, ốc vít nhỏ được anh phân loại đặt trong hộp lưới.

Khi chàng trai này cười, trên mặt anh có vẻ ngang ngược khó thuần, nhưng khi anh nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy đầy sắc bén, chỉ mang đến cho người ta cảm giác lãnh đạm không thể chạm tới.

Tiết Lê nhìn thấy trên vầng trán rộng của anh từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, chiếc quạt nhỏ trên tường đang uể oải thổi, không có chút khí lực nào.

Trong cuộc trò chuyện đêm hôm trước trong ký túc xá, Thẩm Nam Tinh đã cảnh báo các cô khi yêu không được tìm một người đàn ông keo kiệt, nếu không họ sẽ phải tức chết.

Trần Tây Trạch là một người đàn ông keo kiệt, một đồng cũng muốn bẻ làm hai, anh rất tằn tiện, chiếc áo phông đen đã được giặt đến mức hình in trên áo bị hỏng hết rồi nhưng anh vẫn mặc nó.

Chẳng hiểu sao người keo kiệt như anh vẫn có rất nhiều cô gái tỏ tình.

Tiết Lê thật hy vọng các cô gái sớm nhận rõ bộ mặt thật của anh, cách anh càng xa càng tốt.

Mặc dù nghĩ như vậy, Tiết Lê vẫn băng qua đường và đi vào một cửa hàng trong khuôn viên trường, chọn một chiếc quạt USB nhỏ, có thể đặt trên bàn thổi vào mặt, gió khá mạnh.

Cô không còn bao nhiêu tiền, chiếc quạt nhỏ có giá mấy chục tệ, đó là một số tiền rất lớn, Tiết Lê vẫn cắn răng mua nó.

Mặc dù mùa hè sắp kết thúc, nhưng bây giờ trời vẫn còn nóng.

Nếu anh ấy chết vì nóng, ai sẽ chu cấp sinh hoạt phí cho cô?

Nhưng Tiết Lê không muốn tặng quà trực tiếp, vì vậy cô lẻn vào cửa hành trong khi anh ra ngoài, đặt chiếc quạt usb nhỏ lên bàn, dán một mảnh giấy nhớ và viết vài từ—"Trần Tây Trạch, cho anh."

Lúc trả tiền, Tiết Lê nghĩ, vẫn đừng để cho anh biết là mình tặng, thật xấu hổ.

Cô chỉ đơn giản viết: Lôi Phong sống.

Nhưng nghĩ lại, dựa vào quan hệ của hai người bọn họ, một đoán này liền đoán ra là cô.

Tiết Lê bỏ dòng chữ "Lôi Phong sống" và viết lại ở bên dưới - "Một cô gái siêu xinh đẹp thầm mến bạn."

Dù sao trong trường có rất nhiều nữ sinh thích anh, chữ ký này rất hợp lý, rất có cơ sở.

Tiết Lê viết xong tờ giấy, dán lên chiếc quạt nhỏ, cầm cặp sách đi ra cửa, không ngờ vừa đẩy cửa đã đụng phải Trần Tây Trạch.

Đầu cô va vào ngực anh, cứng rắn, đụng đến phát đau.

"Ôi! Chết..."

Trần Tây Trạch ôm lấy cô, túm cổ áo cô gái nhỏ: "Chết cái gì?"

"À, không."

"Có phải anh từng nói không được chửi bậy hay không?"

"Anh quản nhiều quá."

"Người khác anh lười quản." Trần Tây Trạch buông cô ra: "Ở đây làm gì?"

"Em...em đi ngang qua, đi dạo một chút, không có gì, tạm biệt."

Tiết Lê nói xong, giậm chân bỏ chạy.

Thật sự là, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy anh đi vào toilet.

Con trai đi vệ sinh nhanh thế à, rửa tay chưa?

Đang âm thầm than thở trong lòng, Tiết Lê đột nhiên dừng chân.

Xong rồi, tờ giấy đó.

Lúc cô thở không ra hơi chạy về tiệm sửa chữa, Trần Tây Trạch đang cầm một chiếc quạt nhỏ thổi vào mặt, gió làm tóc mái bay ngược lên trên, để lộ vầng trán đầy đặn và rộng.

Nhìn thấy Tiết Lê vào phòng, Trần Tây Trạch uể oải nhướng mi: "Có việc gì nữa không?"

"Cái kia, cái kia không phải em đưa."

"Hả?"

"Em vừa nhìn thấy một đại mỹ nữ đi vào, là cô ấy đưa, kèm theo một tờ giấy cho anh."

"Em cố ý quay lại nói với anh điều này?"

"Đúng đúng, em sợ anh hiểu lầm." Tiết Lê cười khan: "Không sao, giải thích rõ ràng là tốt rồi."

Trần Tây Trạch vươn đầu ngón tay dài, lơ đãng chỉ vào góc mái nhà: "Mèo, biết đó là gì không?"

Tiết Lê gần như đã khóc khi nhìn thấy thứ đó: "Dựa trên kinh nghiệm hữu hạn của em và hình dạng của nó, đó hẳn là một chiếc camera."

"Ừm, cho nên, sự thật là...?"

"Là, là em đưa."

Hai má Tiết Lê đỏ bừng, cảm giác mình giống như một phạm nhân bị tra tấn bức cung: "Nhưng không phải em cố ý."

"Tờ giấy kia, cũng không phải cố ý viết à?"

"Em nói đùa với anh thôi." Tiết Lê bĩu môi, chơi xấu nói: "Anh làm gì vậy, em là có lòng tốt, anh lại xem em là phạm nhân mà thẩm vấn."

"Anh không thẩm vấn, là do em quá khẩn trương." Trần Tây Trạch dán tờ giấy lên tường, ý vị thâm trường nói: "Thật đúng là dám viết, Tiết đại mỹ nữ."

"Không biết lòng người tốt, không tặng nữa." Tiết Lê đi qua, đoạt lấy chiếc quạt usb nhỏ: "Em tự mình dùng, ở ký túc xá rất nóng."

Một giây sau, Trần Tây Trạch bỗng dưng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đôi mắt hẹp sâu thăm thẳm quét qua cô như một cơn lốc, giống như muốn hút cô vào.

"Thầm mến anh, mèo."

"Quỷ mới thầm mến anh, em đùa anh thôi."

"Em cảm thấy anh rất dễ đùa giỡn?"

Cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt Trần Tây Trạch, Tiết Lê dường như cũng cảm thấy trò đùa của mình hơi quá đáng, lo lắng nhìn anh: "Em...sau này em sẽ không viết bậy bạ nữa."

Trần Tây Trạch không so đo nữa, buông cô ra, ngồi trở lại vị trí làm việc, cầm tuốc nơ vít tiếp tục tháo rời một chiếc điện thoại iPhone màu đen.

Tiết Lê đi tới, hướng quạt nhỏ về phía anh: "Trần Tây Trạch, em đi đây."

"Đứng lại." Chàng trai cũng không ngẩng đầu lên, gọi cô——"Ở với anh một lúc, anh mời em ăn tối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro