Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra khỏi văn phòng hội sinh viên, Tiết Lê tức giận nhắn tin mắng mỏ Tiết Diễn.

Băng Đường Tuyết Lê: "Trần Tây Trạch kiếm cơm bằng đôi tay kia. Anh ấy là dân chơi súng hơi, sinh viên y khoa. Trong tương lai, anh ấy sẽ sử dụng dao mổ để thực hiện phẫu thuật mắt. Bị thương ở đâu cũng được nhưng không thể là tay. Anh còn dám động vào tay anh ấy, theo em thấy thì giờ có bán anh cũng chẳng đền nổi đâu."

Tiết cao phú soái: "Anh không cố ý."

Băng Đường Tuyết Lê: "Còn nói không."

Tiết cao phú soái: "Anh thật sự không muốn làm tay cậu ta bị thương, ngay từ đầu mục tiêu anh ngắm tới là đầu."

Tiết cao phú soái: "Anh vẫn chưa tìm nha đầu thúi nhà em tính sổ đâu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Em và Trần Tây Trạch có chuyện gì rồi."

Băng Đường Tuyết Lê: "Em không muốn giải thích gì với SB."

Tiết cao phú soái: "Nói lại lần nữa【 uy hiếp ]"

Băng Đường Tuyết Lê: "SB SB SB SB SB!"

Tiết cao phú soái: "Trả lại."

Băng Đường Tuyết Lê: "Trả lại không có hiệu lực."

Buổi tối, Tiết Lê trở lại ký túc xá nói với bạn cùng phòng, cô thực sự nghi ngờ có tai mắt của anh trai mình trong ký túc xá.

Nếu không, anh ấy sao có thể biết được những gì đã xảy ra trong ký túc xá.

"Nhất định không phải tôi." Lục Vãn Thính vội vàng tỏ vẻ thành thật: "Tôi còn không biết anh trai cậu."

Lưu Thi Vũ gõ "metoo" trên điện thoại.

Lúc này, Thẩm Nam Tinh mặc quần đùi dưa hấu, đeo khẩu trang đi vào ký túc xá, ngâm nga một bài hát.

Tiết Lê vội vàng tiến lên: "Nam Nam, cậu với anh trai tôi có quan hệ tiền bạc thầm kín đúng không?"

Thẩm Nam Tinh thản nhiên đáp: "Tôi và em gái ruột của anh ta có quan hệ chung sống không thể cho ai biết."

Tiết Lê vẫn bấm ngón tay, nheo mắt, bất lực nhìn cô ấy chằm chằm.

Thẩm Nam Tinh đẩy đầu cô ra, leo lên giường.

Ngay lúc cô gái nhỏ đang ngơ ngác, Lục Vãn Thính đột nhiên hưng phấn nói: "A! Lê Tử, cậu đã vượt qua bài kiểm tra viết. Hơn nữa, đạt điểm rất cao."

"Cái gì."

"Trên tài khoản chính thức của Hội sinh viên, kết quả đã được công bố."

"Ah."

Tiết Lê lập tức bỏ qua chuyện mật thám sang một bên, chộp lấy điện thoại của mình, nhấp vào tài khoản chính thức của hội sinh viên.

Quả nhiên, tin nhắn đẩy mới nhất là: Kết quả bài kiểm tra viết tuyển dụng mới của hội sinh viên đã được công bố.

Cô không thể chờ đợi để bấm vào với đầu ngón tay run rẩy, cuộn xuống một hàng danh sách cho tới khi đến hàng giữa, quả nhiên, cô thấy tên mình nằm trong số đó.

Những năm trước thông tin xét tuyển cơ bản chỉ công bố tên nhưng năm nay xét tuyển lần đầu tiên công bố điểm thi.

Trên thang điểm 100, Tiết Lê đạt 94 điểm.

Tuy không phải là điểm cao nhất, nhưng cũng không đến mười mấy người có thể đạt 90 điểm, Hà Tư Lễ vẫn xếp sau cô, với 93 điểm.

Tim của Tiết Lê đập thình thịch, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình không phải là một kẻ ngốc.

Ở trường cấp 2 và cấp 3, dù Tiết Lê có chăm chỉ và tiến bộ đến mức nào, thì điều đó luôn trở nên vô nghĩa trước một người anh có thể dễ dàng giành được vị trí đầu tiên trong lớp.

Lâu dần cô mất đi động lực cố gắng, dù sao cô có làm gì cũng không thay đổi được gì, cô mãi là cô em gái ngốc của Tiết Diễn.

Bài kiểm tra viết của hội sinh viên này là một chiến thắng hiếm hoi đối với cô.

Không có sự so sánh với Tiết Diễn, sau nhiều tuần đêm chiến đấu rực lửa, cô đã có thể vượt lên dẫn đầu.

Đây thực sự là chiến thắng của cô.

Tiết Lê kìm nén sự phấn khích và đôi tay run rẩy, gửi ảnh chụp màn hình cho bà Triệu Mỹ Bình ——"Mẹ, nhìn điểm."

Triệu Mỹ Bình: "?"

Băng Đường Tuyết Lê: "Con thi được 94."

Triệu Mỹ Bình: "Tổng điểm 1000?"

Băng Đường Tuyết Lê: "..."

Băng Đường Tuyết Lê: "100."

Triệu Mỹ Bình: "Đề thi hách não đã thay đổi?"

Băng Đường Tuyết Lê: "Là thi hành trắc. Đề thi công chức."

Triệu Mỹ Bình: "Cũng không tồi."

Băng Đường Tuyết Lê: "【Hì hì 】"

Một lúc sau, bà Triệu Mỹ Bình tự gọi điện đến.

Tiết Lê đi đến ban công, đón làn đêm nhè nhẹ, vui vẻ nghe điện thoại: "Mẹ, con lợi hại không?"

"Con định gia nhập hội sinh viên à?" Triệu Mỹ Bình luôn có thể nắm được mấu chốt của vấn đề.

Tiết Lê hơi bối rối trước câu hỏi của bà: "Hả?"

"Đây không giống với tính cách của con. Trước đây, mấy hội học sinh gì đó con có thể tránh bao xa thì tránh bấy xa. Cho nên, điều gì đã khiến con thay đổi quyết định?"

Nghe những lời bình tĩnh của mẹ, Tiết Lê chợt hoảng hồn.

Bà ấy rất nhạy bén, thậm chí từ một khoảng cách xa bà vẫn có thể hiểu rõ về một số suy nghĩ nhỏ nhặt mà cô rất muốn che giấu.

Tiết Lê đôi khi rất sợ bà.

"Tham gia hội sinh viên, đúng vậy, con có thể rèn luyện bản thân và gặp gỡ nhiều bạn bè hơn."

"Rèn luyện bản thân cũng tốt, nhưng trước đây con không có thái độ này, lý do đổi ý là gì? Nói cho mẹ nghe nào."

Thái độ nhẹ nhàng, nhưng Tiết Lê thấy rùng rợn.

Triệu Mỹ Bình lột kén xé từng lớp áo ngoài của cô ra, trong lòng không giấu được suy nghĩ, chỉ có thể làm ra vẻ ngu xuẩn ——"Mẹ làm gì mà cứ như thẩm vấn phạm vậy hả. Con không phải phạm nhân, sao mẹ lại làm thế."

Điện thoại im lặng vài giây, Tiết Lê không biết Triệu Mỹ Bình có đoán được điều gì hay không, nhưng bà đột nhiên chuyển chủ đề, tránh đi trọng điểm của cuộc cãi vã——"Mẹ muốn con tìm đúng hướng đi."

Tiết Lê chán nản nói: "Con không có hướng đi cụ thể, cứ đi từng bước một rồi xem thế nào."

"Trước khi chưa có hướng đi và mục tiêu cụ thể, hãy đi theo con đường mà mẹ vạch sẵn cho con. Dù có thể không hoàn hảo, có thể không đúng với mong muốn của con nhưng ít nhất con sẽ không lạc lối."

"Cho nên, mẹ mới không ủng hộ con gia nhập hội sinh viên."

"Ủng hộ, nhưng mẹ muốn biết lý do."

"..."

Tiết Lê biết muốn giấu cũng sẽ không giấu được, bà chỉ cần gọi điện cho Tiết Diễn, ít phút nữa sẽ biết đáp án, đến lúc đó cô có thể gặp rắc rối lớn.

Cô chỉ có thể nói thật: "Trần Tây Trạch là chủ tịch hội sinh viên, con muốn cùng anh ấy làm việc vui vẻ với nhau, dù sao chúng con cũng quen biết nhau."

Nghe thấy ba chữ "Trần Tây Trạch", Triệu Mỹ Bình do dự một chút, hỏi: "Con cùng Trần Tây Trạch rất thân nhau?"

"Chẳng phải chúng con đã chơi với nhau từ bé à?"

"Khi nó đánh anh trai của con, đã rất nặng tay, loại đứa trẻ đó...không ai quan tâm đến nó, không được giáo dục."

Tiết Lê cảm thấy khó tin: "Chuyện nhỏ như vậy mà mẹ còn nhớ, theo con biết thì mẹ đâu phải kiểu người thù dai."

"Ba tuổi trở lên, mẹ đối với thằng nhóc kia ấn tượng không tốt, con cùng nó ít tiếp xúc một chút."

"..."

"Mẹ không phản đối việc gia nhập hội sinh viên, nhưng con cần cẩn thận khi tiếp xúc với Trần Tây Trạch. Mẹ sẽ để anh trai con theo dõi sát sao."

Tiết Lê đoán rằng anh trai rất có thể sẽ đứng về phía mình, dù sao anh em luôn ở cùng một chiến tuyến, con đường trưởng thành vẫn rất dài, sẽ luôn có những lúc lợi ích gắn kết với nhau.

Bởi vậy, chỉ cần cô đồng ý cho có lệ, mẹ ở cách xa vạn dặm căn bản không thể khống chế cô.

Tiết Diễn chẳng phải cũng hay làm chiếu lệ như thế với bà ư, cộng với kỹ năng diễn xuất có thể đoạt giải Oscar, anh mới có thể tồn tại đến bây giờ và trở thành con ngoan trò giỏi trong lòng Triệu phu nhân.

Với đức tính chó má của mình, anh ta còn có thể giả vờ hiểu chuyện và ngoan ngoãn trước mặt Triệu Mỹ Bình. Tiết Lê cũng muốn noi gương anh trai mình, giả vờ chiếu lệ vài lần, ít nhất cô có thể sống thoải mái hơn rất nhiều. Xét cho cùng, bà Triệu là người kiểm soát huyết mạch kinh tế của gia đình.

Thời điểm tồi tệ nhất trong quá khứ chẳng phải cũng là giải quyết qua loa cho xong đấy ư.

"Được rồi." Cô chuyển sang giọng điệu lười biếng: "Dù sao thì con chỉ muốn nâng cao chất lượng bản thân..."
  

Tiết Lê quay người, chợt nhìn thấy mình trong chiếc gương trên bức tường cuối hành lang.

Tóc ngắn cắt đôi gò má gầy gò, cổ cao, thần thái ranh mãnh nổi loạn, gió đêm nhàn nhạt thổi qua khuôn mặt ửng đỏ của cô, gió đầu thu mang theo chút lành lạnh lay động sợi tóc nơi thái dương.

Cô không còn là cô gái cá mặn với mái tóc bồng bềnh, cố gắng che giấu bản thân một cách tuyệt vọng.

Không chỉ ngoại hình thay đổi...

Trong đáy mắt đen láy, có thứ gì đó đang âm thầm lớn lên và lặng lẽ thay đổi, giống như mầm cây xuyên qua mặt đất, giống như ngọn lửa chập chờn trong gió, khi gió thổi qua sẽ làm bùng cháy cả thảo nguyên.

"Con không."

"Con nói gì?"

Tiết Lê trịnh trọng nói: "Sao mẹ lại bắt con tránh xa anh ấy. Con sẽ không nghe theo ý mẹ."

Triệu Mỹ Bình có thể nghe ra khí tức phản kháng trong giọng điệu của cô gái nhỏ.

Ngay cả khi trước 18 tuổi, dù là khoảng thời gian dậy thì khiến gia đình đau đầu nhất cô cũng chưa bao giờ trở nên thách thức như lúc này.

"Tiết Lê, cẩn thận trong lời nói và hành động, có một số lời đã nói ra thì không thể rút lại."

Đây là Triệu Mỹ Bình, là người luôn lý trí, thận trọng, là phần tử tri thức, dù ở nhà hay ở công ty, bà luôn bình tĩnh đến đáng sợ.

Tiết Lê thậm chí có lúc còn nghi ngờ mình không phải con của bà.

"Con không phải là cấp dưới của mẹ. Mẹ đã cho con cuộc sống, nhưng mẹ không có quyền kiểm soát cuộc sống của con."

"Nhân viên của mẹ sau khi được trả lương vẫn sẽ làm việc. Nếu đề xuất không vừa ý, họ sẽ tiếp tục sửa đổi cho đến khi nó vừa ý mẹ mới thôi. Còn con, mẹ đã nuôi con lớn đến từng này, nhưng con đã làm được chuyện gì khiến mẹ hài lòng chưa?"

"Vậy tại sao mẹ lại sinh con ra? Có một đứa con trai tài giỏi vẫn chưa đủ ư? Hay mẹ cho rằng một trai một gái mới có thể làm cho cuộc sống của mẹ trở nên hoàn mỹ hơn?"

Tiết Lê nén giọng, trịnh trọng nói: "Anh đã nói với con rồi, con là đứa trẻ trong ống nghiệm, mẹ chỉ muốn có một đứa con gái để cuộc sống trọn vẹn, con chỉ là vật trang trí cho cuộc sống viên mãn của mẹ. Nhưng con đã nhiều lần khiến mẹ thất vọng, chắc chắn mẹ đã hối hận khi sinh ra con, hoặc là...lúc lựa chọn sao không chọn một ống nghiệm khác?"

Triệu Mỹ Bình đột nhiên không nói nên lời, hô hấp có chút gấp gáp, hiển nhiên cho dù là người bình tĩnh như bà, cũng bị cô gái nhỏ Tiết Lê chọc tức đến suýt chút nữa mất bình tĩnh.

Bà cố hết sức lảng tránh chủ đề này, lạnh lùng nói: "Xem ra con thật sự thay đổi rất nhiều, ai khiến con thay đổi vậy, là Trần Tây Trạch? Mẹ biết thằng nhóc đó không phải đèn dầu đã cạn, từ nhỏ đã thích dụ dỗ con, khiến cho con cũng không thích luôn cả anh trai mình."

"Đừng kéo người khác vào, đây là chuyện của con." Tiết Lê tức giận nói: "Kết bạn như thế nào, tham gia câu lạc bộ nào, con phải tự mình quyết định."

Triệu Mỹ Bình không nóng vội, cô
chỉ là một đứa trẻ, tùy hứng, ấu trĩ, đặc biệt ngốc nghếch. Cô sẽ không bị dọa nạt bởi vài lời của bà.

"Được rồi, con muốn tự do đúng không? Mẹ cho con tự do, nhưng con liệu có thể đón nhận được cái giá của sự tự do này hay không?"

"Con đã sẵn sàng rồi."

Tiết Lê cúp điện thoại, đây là lần đầu tiên cô chủ động kết thúc cuộc gọi của Triệu Mỹ Bình.

Cô có thể tưởng tượng người mẹ cách xa hàng ngàn dặm sẽ tức giận như thế nào.

Nhưng Tiết Lê không còn sợ nữa.

Cô nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, đầy sao cùng vầng trăng khuyết như lưỡi câu.

Cô không thích con người trước đây của mình, cuối cùng cô đã thoát ra khỏi lớp vỏ bọc dày đặc mà mình từng có, có một chút thay đổi, cô muốn trở thành người mình thích, trở thành người xứng đáng được thích...

Không lâu sau, Tiết Lê nhận được tin nhắn của Tiết Diễn——Tiết cao phú soái: "orz."

Băng Đường Tuyết Lê: "Không cần đa lễ, bình thân."

Tiết cao phú soái: "Gọi em là tổ tông được chưa. Em và bà Triệu cãi nhau xin đừng làm liên lụy đến anh. Anh khổ tâm thiết kế nhân vật hoàn hỏa nhiều năm qua, chỉ vài câu của em đã bị phá hủy."

Băng Đường Tuyết Lê: "Ý anh là chuyện ống nghiệm hả?"

Tiết cao phú soái: "Nếu không thì có thể là chuyện gì. Em có biết vừa rồi mẹ đã nổi giận với anh đến mức nào không, giờ ngay cả sinh hoạt phí cũng không cho nữa."

Không biết tại sao, nhìn Tiết Diễn gục xuống, Tiết Lê vô cớ cảm thấy có chút vui mừng, chút không vui vừa rồi đã bị cuốn trôi.

Cô không đơn độc, ít nhất...Tiết Diễn cũng đang đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan giống như mình.

Băng Đường Tuyết Lê: "Oa Oa, anh phải biết chúng ta cùng hội cùng thuyền, có phúc cùng hưởng có họ cùng chịu, sau này anh không mật báo với Triệu phu nhân, em cũng không giật bím tóc của anh."

Tiết cao phú soái: "Anh không muốn nói đến tương lai, điều cấp bách nhất bây giờ là vấn đề sinh hoạt phí. 【Cười 】"

Băng Đường Tuyết Lê: "Anh có đề xuất nào hay hơn không?"

Tiết cao phú soái: "Năm thứ nhất em có nhiều thời gian rảnh rỗi, việc học cũng dễ dàng, kiếm tiền từ công việc bán thời gian đương nhiên sẽ dễ hơn so với anh trai em, người sẽ dựa vào em khi về già."

Băng Đường Tuyết Lê: "Không thể chu cấp cho người già, nhưng em có thể giúp đỡ trong đám tang."

Tiết cao phú soái: "Em cho rằng em tốt hơn anh chỗ nào, đều không có tiền như nhau cả thôi."

Băng Đường Tuyết Lê: "Anh chỉ có một em gái, nhưng em có hai người anh. 【Cười lên】"

Tiết cao phú soái: "..."

Tiết Lê không nói nhảm với anh ta nữa, đẩy cửa ký túc xá ra, nhưng vừa bước vào đã nghe thấy Lục Vãn Thính kêu lên một tiếng: "Tiết Lê."

"Chuyện gì mà la hét vậy." Tiết Lê kinh hãi ôm ngực.

Lục Vãn Thính chộp lấy điện thoại di động, hưng phấn nói với bạn cùng phòng: "Khi Tiết Lê uống say, Trần Tây Trạch đưa cậu ấy về, chẳng phải lúc ấy chúng ta đã lưu số điện thoại của anh ta sao, vừa rồi Wechat của tôi tự động giới thiệu bạn bè trong danh bạ, tôi vừa mới xem qua, mọi người có biết tên Wechat của Trần Tây Trạch là gì không?"

Tiết Lê nhíu mày: "Sao mọi người đều có số điện thoại của anh ấy, còn tôi thì không."

"Cái này không quan trọng. Quan trọng là tên Wechat của anh ta!!! Đoán xem tên anh ta là gì?"

Tiết Lê suy nghĩ một chút: "Thợ cả tiệm sửa chữa vô địch?"

Lục Vãn Thính khóe miệng giật giật: "Đại ca...thợ cả tiệm sửa chữa vô địch, sao cậu có thể nghĩ ra cái tên quê mùa vậy hả."

Thẩm Nam Tinh thấy hai người lạc đề tài, vội hỏi: "Đừng nói nhảm nữa, anh ta tên là gì?"

Lục Vãn Thính hắng giọng, lớn tiếng tuyên bố: "Anh ta là 123, 123 trong truyền thuyết. Người đã nói chuyện với Tiết Lê thật lâu rồi đơn phương chặn cậu ấy."

Ngay cả Lưu Thi Vũ đang học cũng hưng phấn thò đầu ra khỏi mùng giường, trợn tròn mắt nhìn Tiết Lê.

Tiết Lê cũng ngẩn người, ôm bả vai Lục Vãn Thính liều mạng lắc lắc: "123 là Trần Tây Trạch! ! !"

"Đúng đúng..."

Tiết Lê run tay tìm tài khoản 123, anh chặn cô nhưng cô vẫn chưa xóa anh.

"Thật sự thật sự...Trần Tây Trạch?"

"Đúng vậy." Lục Vãn Thính kích động vô cùng: "Người mà cậu nói chuyện lâu nay không phải hoàng tử tinh linh, mà là trúc mã của cậu."

"Tôi không nói, là cậu nói."

"Có khác nhau à. Hahaha."

Giết cô đi.

Tiết Lê ủ rũ nằm trên giường, nhìn lịch sử chat với 123.

Quả nhiên là anh, Trần Tây Trạch có lẽ là người duy nhất trên thế giới này không cần xưng tên khi thêm cô vào, chỉ cần nói "là anh" Tiết Lê sẽ biết.

Nhưng cố tình ngày đó Hà Tư Lễ xin Wechat của cô, khiến cô hiểu lầm bấy lâu nay.

Chẳng trách hai ngày nay, Trần Tây Trạch mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.

Hãy thử đặt mình vào vị trí của anh mà xem, nếu Trần Tây Trạch coi cô thành một cô gái khác và trò chuyện trong một khoảng thời gian dài, Tiết Lê cũng sẽ tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Thật xấu hổ. Cô đạp chân trên giường.

"Giường sắp sập rồi." Lục Vãn Thính ân cần nhắc nhở.

"Xong rồi, Trần Tây Trạch nhất định là hiểu lầm tôi thích Hà Tư Lễ."

"Rõ ràng, dù sao mục đích kết bạn với anh ta cũng không phải là để thử lòng nhau."

"Ừm, nếu là vì hiểu lầm, anh ấy liều mạng để kìm nén cảm xúc dâng trào, muốn giải thoát cho tôi thì phải làm sao đây"

"..."

Thẩm Nam Tinh liếc nhìn cô: "Cô gái, cậu đúng là giỏi tưởng tượng."

Tiết Lê lấy điện thoại ra định gửi một emoji đến 123 nhưng ngay sau đó lại hiện lên một dấu chấm than màu đỏ.

Vẫn trong tình trạng bị chặn.

Nếu hôm nay không giải quyết chuyện này, cô sẽ không thể ngủ ngon.

"Vãn Vãn, gửi cho tôi số điện thoại của Trần Tây Trạch." Tiết Lê thể hiện tốc độ xuống giường trong thời gian huấn luyện quân sự, nhanh chóng thay quần áo, xỏ giày rồi bước ra khỏi cửa ký túc xá.

"Ký túc xá sắp tắt đèn."

Tiết Lê chạy ra khỏi ký túc xá nữ mà không ngoảnh lại, đẩy chiếc xe đạp công cộng bên đường, không dừng một hơi, lao từ khu Bắc đến ký túc xá nam của Trần Tây Trạch ở khu Nam.

Cô dừng xe đạp, nghe thấy tiếng chuông tắt đèn vào lúc 11 giờ ở thư viện phía xa, ánh đèn rực rỡ của ký túc xá nam đột nhiên vụt tắt.

Bộ ngực nhỏ của Tiết Lê phập phồng, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Tây Trạch.

Trong điện thoại là giọng nói nhàn nhạt của thiếu niên, mang theo khuynh hướng cảm giác lười biếng của bóng đêm: "Có chuyện gì?"

"Anh có nhận ra em là ai không?"

"Không."

Tiết Lê bĩu môi, vừa định báo họ, lại nghe anh nói: "Học vài tiếng mèo kêu, để anh đoán."

"..."

Trời đã khuya, cô không nói nhảm nữa: "Trần Tây Trạch, ra ban công."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh xuống giường, rất nhanh, trên lầu năm xuất hiện một thân ảnh cao lớn thẳng tắp.

Xuyên qua màn đêm mờ mịt, Tiết Lê không nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong ánh mắt sắc bén của anh nhìn mình.

Thị lực của Trần Tây Trạch rất tốt, nhất định có thể nhìn rõ cô.

Tiết Lê từ xa vẫy tay với anh: "Ở đây."

Trần Tây Trạch hơi kinh ngạc, ẩn ẩn lộ ra một tia vui mừng, nhưng sau đó cau mày nói: "Đã muộn rồi, em sẽ bị quản lý ký túc xá ghi tên đấy."

"Không sợ."

"Vậy em ở dưới lầu làm gì?"

"Em muốn giải thích với anh, em biết 123 là anh."

"À." Anh thản nhiên lẩm bẩm: "Vào chuyện chính."

"Em tới muốn nói cho anh rõ, hy vọng anh không hiểu lầm." Giọng nói Tiết Lê có chút gấp gáp: "Em cùng Hà Tư Lễ không có gì, kỳ thật em cũng không thích cậu ta, mặc dù cậu ta rất đẹp trai, nhưng em không có tình cảm với cậu ta."

Trần Tây Trạch không nói gì, nhìn cô qua màn đêm xa xăm...

"Trần Tây Trạch, anh vẫn đang nghe đấy chứ?"

"Em đến chỉ để nói với anh chuyện này."

"Ừ, anh đừng hiểu lầm."

Trần Tây Trạch khẽ hừ một tiếng, Tiết Lê nghe tựa như anh đang cười, nhưng cô bị cận nên không nhìn thấy biểu cảm của chàng trai trên lầu, chỉ có bóng đêm cực kỳ dày đặc bao phủ lấy bóng dáng mảnh khảnh của anh.

"Mèo con, buổi phỏng vấn của hội sinh viên tối mai đừng đến muộn đấy."

"Có khó không? Có thể nói cho em biết mình cần chuẩn bị những gì không?"

"Chuẩn bị thật tốt đến bên anh là được."

Trái tim Tiết Lê đập thình thịch, bỗng nhiên nghe anh bổ sung thêm: "Làm trâu làm ngựa cho anh."

"..."

Ồ dưới lầu, cô gái nhỏ hướng về phía anh giơ ngón giữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro