Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng mấy chốc, những chiếc sủi cảo cỡ trung nóng hổi đã được dọn ra. Trần Tây Trạch gắp bánh nhúng vào nước chấm, cắn một miếng nhỏ rồi thổi thổi, nhai nuốt một cách thong thả.

Động tác ăn uống không tao nhã cũng không tính là lỗ mãng mà rất thong dong.

Tiết Lê chọc đũa vào chiếc bát rỗng, ngẩng đầu nhìn chàng trai đối diện.

Ngũ quan của anh đủ đẹp trai, trong vẻ đẹp trai có một chút cứng ngắc, đôi mắt đen láy sáng ngời, giống như một tảng đá ngầm màu đen dưới lớp băng.

Anh chắc chắn chẳng phải là chàng trai trẻ đẹp trai như Hà Tư Lễ.

Trần Tây Trạch không phải là một cậu bé lớn lên trong sự giàu có, khi còn nhỏ, cuộc sống của anh thực sự rất khó khăn và nghèo nàn.

Vì vậy, đôi mắt của anh không bao giờ mang vẻ ngây thơ, trong sáng, nó dày đặc như sương mù không thể tan đi, rất khó nắm bắt.

Anh không phải đèn dầu đã cạn, càng không phải là người dễ chọc.

Ngay cả một kẻ lập dị, đầy những ý tưởng xấu xa và những trò đùa dai như Tiết Lê cũng chỉ có thể đầu hàng trước Trần Tây Trạch, ngoan ngoãn làm mèo con của anh.

Có lẽ là ánh mắt của cô quá trực tiếp, Trần Tây Trạch nhướng mi mỏng liếc cô: "Đừng nói là muốn ăn của anh nhé."

"..."

Tiết Lê đặt đũa sang một bên: "Mời khách ăn cơm, còn không mời ăn no, đúng là keo kiệt."

"Một bát hoành thánh, một đĩa sủi cảo, một cái bánh kếp." Trần Tây Trạch hừ một tiếng: "Em cũng thật giỏi."

"Vậy đã là gì. Ở nhà em phải ăn hai bát cơm lớn mỗi bữa, cộng với rất nhiều thức ăn."

"Ai mà nuôi nổi."

Tiết Lê bĩu môi: "Em không mượn anh nuôi."

Trần Tây Trạch thản nhiên nói: "Tự mình gắp đi."

"Cảm ơn." Cô gái nhỏ lập tức chọc chiếc đũa qua, gắp miếng sủi cảo anh sắp ăn, nín thở cắn xuống.

"Chậm thôi."

Miệng bỏng rát, cô mở lớp vỏ bánh thổi thổi hơi nóng.

Ăn xong một miếng, Tiết Lê không khách khí gắp thêm một miếng: "Nhưng mà em vẫn ghét ăn sủi cảo, lớp vỏ quá dày ăn chán, chỉ muốn ăn thịt."

"Anh thích ăn vỏ dày."

"Thật không?"

"Ừm."

Tiết Lê cầm lấy một cái sủi cảo, lấy nhân ra ăn, bóc lớp vỏ dày đưa cho anh: "Thưởng cho anh."

Trần Tây Trạch không nói nên lời liếc nhìn cô: "Xin em tôn trọng cấp trên một chút."

"Cấp trên cái gì, sau khi rời văn phòng hội sinh viên, mọi người đều là anh em."

Nhìn thấy đôi má phồng lên đáng yêu của cô gái nhỏ, Trần Tây Trạch không nói gì, cười khẩy, ăn vỏ bánh sủi cảo.

Tiết Lê gắp một cái khác cho anh, cũng may tính tình anh tốt, im lặng ăn.

Sau khi làm vậy vài lần, Tiết Lê cảm thấy hơi xấu hổ, thận trọng hỏi: "Này, Trần Tây Trạch...có phải là anh cố ý không. Khi còn nhỏ mẹ hãy nói không thích ăn thịt cá chỉ thích ăn đầu, kỳ thật là muốn để dành toàn bộ thịt cho những đứa con mà bà yêu nhất."

Trần Tây Trạch không nói gì liếc nhìn cô: "Bạn học Tiết Lê, chẳng phải em không thích sủi cảo vì vỏ quá dày à?"

"Ừ."

"Sao da em còn dày hơn cả vỏ sủi cảo vậy?"

"..."

"Con ơi, ba yêu con nhiều lắm, con có muốn hát bài "lòng biết ơn" cho ba nghe không?"

Sau một hồi bị công kích, Tiết Lê đỏ mặt mắng: "Câm miệng...câm miệng."

Vẫn chưa xong đâu.

Cô nói một chữ, anh muốn đáp ba chữ, cũng không biết là ai phá phòng ngự của ai.

Cô bóc thêm một cái vỏ bánh ném vào bát anh: "Em thưởng cho anh một cái bánh."

Sau khi huấn luyện quân sự, các tân sinh viên cuối cùng cũng bước vào khóa học ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác.

Năm thứ nhất không có nhiều khóa học chuyên ngành, thay vào đó là có nhiều khóa học chung, nhưng nói chung, áp lực học tập rất nhỏ.

Vào ngày đầu tiên gặp gỡ chủ nhiệm, ông ấy đã nhiều lần nhấn mạnh vấn đề kỷ luật: Bạn có thể tham gia các câu lạc bộ, nhưng không được vì nó mà ảnh hưởng đến việc học của mình. Yêu nhau cũng được, nhưng bạn phải chú ý bảo vệ bản thân, đừng để xảy ra kết cục tồi tệ...

Nhưng trên con phố thương mại bên ngoài trường học, có đủ loại quán bar và vũ trường trên lầu, về cơ bản đều là học sinh lui tới.

Tiết Lê chưa từng đặt chân đến những nơi này, cô vẫn như một học sinh cấp 3, hàng ngày đến lớp rồi ra khỏi lớp, ba điểm một đường.

Sau giờ học, cô chuyên tâm vào công việc của hội sinh viên, trong cuộc họp định kỳ, cô nhanh chóng ghi lại bài phát biểu của Trần Tây Trạch, viết nó thành một bản tóm tắt công việc, hoặc, cô giúp anh xử lý một số công việc phê duyệt tài liệu hàng ngày, thậm chí bao gồm cả việc duy trì vệ sinh văn phòng.

Ngoài ra, sớm hay muộn cũng phải báo cáo, Trần Tây Trạch có lúc sẽ trả lời, lúc lười thì không, dù sao anh cũng là cấp trên.

Cũng may cô có chìa khóa phòng làm việc của Trần Tây Trạch, có thể tự do ra vào, thỉnh thoảng còn có thể làm bài tập khi trực, hoàn cảnh rất yên tĩnh.

Có đôi khi tan ca, Trần Tây Trạch tình cờ cũng có mặt ở đó, anh sẽ đãi cô một bữa tối thịnh soạn.

Để có được bữa cơm tối này hàng ngày, Tiết Lê đã phải tìm mọi cách để được gặp anh hàng ngày, gửi những lời ấm áp, quan tâm, nịnh nọt đến cấp trên của mình.

Chiều thứ bảy, Tiết Diễn nhắn tin cho Tiết Lê, nói muốn mời cô ăn tối.

Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu cô có thể gọi cho thêm mấy chị em cùng phòng đi chung, vừa lúc anh ta muốn cảm ơn họ vì đã quan tâm đến em gái mình.

Tiết Lê liếc mắt là có thể nhìn ra Tiết Diễn đang mơ tưởng cái gì, đơn giản hỏi một câu —— "Anh à, có nhiều cô gái theo đuổi anh như vậy, tại sao anh lại thích Nam Nam? Em không hiểu, dù sao hai người đâu có thân quen gì nhau."

Tiết cao phú soái: "Bản thân em không có lấy một người theo đuổi, vậy mà em vẫn có tham vọng thích Trần Tây Trạch. Anh không hiểu."

Băng Đường Tuyết Lê: "Ai bảo em không có trai theo đuổi. Hiện tại có một anh siêu đẹp trai, trên đường thỉnh thoảng còn gặp...Chờ đã, ai nói em thích Trần Tây Trạch."

Tiết cao phú soái: "Không thích mà mỗi ngày đều theo đuôi cậu ta. Bạn cùng phòng của anh nói đã thấy hai người đi ăn cùng nhau vài lần."

Băng Đường Tuyết Lê: "Cho nên, em và anh ấy chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, kiêm mối quan hệ phiếu cơm trường kỳ."

Tiết cao phú soái: "Trần Tây Trạch nghèo đến mức một phân tiền cũng muốn bẻ làm hai, có thể nuôi được em hả?"

Băng Đường Tuyết Lê: "Chúng em đều là những người nghèo đang phải vật lộn để có đủ cơm ăn áo mặc. Một cái bánh bao cũng bẻ làm đôi mỗi người một nửa. Cho nên, đây gọi là đồng bệnh tương liên, sưởi ấm lẫn nhau."

Tiết cao phú soái: "Tôn trọng, chúc phúc."

Kết thúc trò chuyện với Tiết Diễn, Tiết Lê thông báo với các bạn cùng phòng: "Tối nay anh trai tôi mời chúng ta đi ăn buffet hải sản ngoài trường."

"Oa." Lục Vãn Thính vén rèm lên: "Buffet hải sản 98 tệ một người đấy."

"Gần đây anh ấy đoạt giải, giải thưởng khá lớn nên mời tôi đi ăn ngon, nhân tiện gọi thêm bạn cùng phòng."

"Anh trai cậu rất yêu cậu."

"Thôi đi." Thẩm Nam Tinh vừa trang điểm vừa nói: "Với mối quan hệ anh em plastic của hai người, tôi nghi ngờ đây là một cái bẫy. Anh ta ăn một nửa rồi lăn đùng ra chết, cuối cùng bắt chúng ta thanh toán tiền, đừng để bị lừa."

"A."

Tiết Lê nhìn Thẩm Nam Tinh.

Không ngờ cô ấy hiểu Tiết Diễn hơn cả người em gái như cô.

Tiết cẩu quả thật có thể làm ra loại chuyện này.

"Tôi rất giỏi trong việc nhìn người. Với đức hạnh của Tiết Diễn, chỉ với ánh mắt đầu tiên tôi đã biết anh ta chính là loại để tiện."

Tiết Lê ngập ngừng nói: "Tôi muốn nói, tên để tiện kia có khả năng đã thích cậu, muốn theo đuổi cậu. Bữa ăn này kỳ thật là một buổi xem mắt."

"..."

Thẩm Nam Tinh kẻ mắt cong queo.

Hôm nay Tiết Diễn ăn mặc rất có phong thái của một nhân mô cẩu dạng.

Để khiến mình trông có vẻ thư sinh, anh ta đeo một cặp kính gọng đen trơn, nhưng hiệu quả thì ngược lại, anh ta trông giống một tên lưu manh hơn.

Nhưng không thể không nói, đẹp trai đúng là rất đẹp trai. Kiểu đẹp trai này không chỉ là ngũ quan vừa mắt, mà là trên người có khí chất đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn đã biết đây hẳn là một soái ca.

Ít nhất, biểu hiện rất giống soái ca.

Tiết Lê nhìn anh ta một lúc lâu, cảm thấy rất khó hiểu, cô thường tháo kính và đeo kính áp tròng màu, cố gắng hết sức để trang điểm trông thật xinh đẹp.

Kết quả, anh chàng này rõ ràng không hề bị cận, thậm chí còn sắm cho mình một cặp kính để tăng thêm vẻ đẹp trai.

Chắc do tự tin nên không quan tâm đến những hình thức bên ngoài này nữa.

Vì vậy, cho dù tính cách của Tiết Diễn là như chó thật thì vẫn có rất nhiều cô gái thích anh ta.

Trên đời này, khó ai có thể từ chối chỉ số IQ và làn da đẹp của thiên tài, việc theo đuổi gen vượt trội đã được ghi vào DNA của con người và rất khó thay đổi.

Trang điểm của Thẩm Nam Tinh hôm nay lại càng cẩn thận, mụn trên mặt được cô trang điểm kỹ lưỡng che đi không chút tì vết, thậm chí còn tốn rất nhiều tiền để gắn mi giả.

Thông thường, cô ấy không sử dụng đồ dùng một lần như vậy, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng những người xung quanh không xứng đáng để cô sử dụng chúng.

Tất nhiên, váy cũng là chiếc váy liền đuôi cá ôm mông kiểu Pháp mà cô ấy hay mặc nhất.

Trong nhà hàng buffet hải sản và bít tết náo nhiệt, cô ấy ngồi đối diện với Tiết Diễn, đang tao nhã cắt miếng bít tết bằng dao nĩa.

Tiết Lê để ý thấy cô ấy thậm chí còn không tô son.

Đương nhiên Tiết Diễn cũng dè dặt hơn, anh ta không còn là tên man rợ đè Tiết Lê xuống đất khi cãi nhau lúc ở nhà nữa, hoàn toàn là một thanh niên lịch sự đứng đắn.

Lục Vãn Thính và Tiết Lê ngồi ở bàn bên cạnh nhìn nhau, hai người đều cảm thấy da đầu tê dại.

Cứu mạng, hai người bọn họ thật sự giống như đi xem mắt.

"Bạn học Thẩm thường có sở thích gì?" Tiết Diễn hỏi.

Thẩm Nam Tinh đặt dao nĩa xuống một cách tao nhã kiêu ngạo, dùng giọng điệu giống như Cố Lý trong "Tiểu Thời Đại" nói: "Đọc sách, trồng hoa, tập yoga."

"Tôi cũng thích đọc sách, cô thích tác giả nào?"

"Mạc Ngôn."

"Ồ, tôi biết, là tác giả viết "Sống sót", tôi cũng rất thích anh ấy."

"..."

"Anh có chắc là mình thích anh ấy?"

Tiết Lê nhìn thấy bộ dạng này của hai người không khỏi xoa xoa trán, cảm thấy xấu hổ vì mình có một người anh trai như vậy.

Thật sự nghe không nổi nữa, cô kéo hai người bạn cùng phòng khác cùng nhau đi lấy đồ ăn.

Lục Vãn Thính và Lưu Thi Vũ như quỷ đói đầu thai, mấy đời chưa từng ăn buffet, một người bưng ba bốn đĩa trên tay, đĩa đầy cá, tôm, sò điệp, thịt bò, chân gà cao ngất ngưởng như núi...Có đủ loại tráng miệng và đồ ăn nhẹ, bốn năm loại nước uống, nước cam, sprite, toan mai thang...

Tiết Lê càng không muốn chịu thua kém bọn họ, dù sao mấy ngày nay cô cùng Trần Tây Trạch ăn cơm ở canteen, vào miệng thật nhạt nhẽo, bây giờ có cơ hội, tự nhiên biến thành Thao Thiết đầu thai, ăn uống thoải mái.

Buổi hẹn hò mù quáng của Tiết Diễn và Thẩm Nam Tinh khiến tiệc buffet 98 giống như một nhà hàng Michelin cao cấp, mà bàn của Tiết Lê bên này tạo nên sự tương phản rõ rệt với họ.

Một bàn đầy những con ma chết đói, đầy lộn xộn.

Hai người đi xem mắt đồng thời nhìn bọn họ không nói nên lời, Tiết Lê chớp chớp mắt: "Bàn bên cạnh có cần chúng tôi ăn giúp không?"

Lục Vãn Thính: "Mặc kệ chúng tôi. Hai người nói tiếp đi."

Lưu Thi Vũ dùng giọng nữ điện tử của điện thoại di động nói: "Một người yêu văn học, một người yêu yoga, bọn họ thật sự rất xứng đôi, kính chúc phúc."

Ba người tiếp tục ăn bữa tiệc đồ ăn trước mặt như thể không có ai xung quanh.

Khi Tiết Lê đang ăn, cô nhớ đến chủ tịch nhà ăn mình nghèo không ăn nổi, nên sau khi ăn xong, cô định mang một số món tráng miệng nhỏ hoặc chân gà ướp cho Trần Tây Trạch, nhưng bị người phục vụ ngăn lại.

Cô gái nhỏ rất buồn, lẩm bẩm tại sao mình không thể lấy nó.

Tiết Diễn xấu hổ đến mức liên tục xin lỗi người phục vụ, thề rằng đời này sẽ không bao giờ đưa cô đi ăn buffet nữa.

Sau buổi xem mắt, các cô gái vây quanh Thẩm Nam Tinh, nhiều chuyện hỏi thăm cảm nhận——"Thế nào, cậu có thích phong cách của Tiết đại giáo thảo không?"

"Đừng nói nữa, anh ấy thực sự rất đẹp trai. Giá trị nhan sắc chắc chắn là không chê vào đâu được."

"Hôm nay tên cặn bã kia giả vờ dịu dàng thật chẳng ra gì. Các cậu chưa nhìn thấy anh trai tôi chơi bóng rổ đường phố đâu, toàn bộ con gái có mặt ở hiện trường đều bùng nổ."

Thẩm Nam Tinh đợi cô nói nhảm xong mới bình tĩnh nói: "Không sao, sinh viên khoa học tự nhiên khá dễ thương, tuy rằng nhìn có chút ngốc."

Tiết Lê ôm lấy cô ấy: "Chị dâu!!!"

"Câm miệng." Thẩm Nam Tinh véo miệng cô, giống như nhéo vịt con: "Tôi không yêu đương."

"À, tại sao? Anh trai tôi không phải mẫu người của cậu hả?"

"Anh ấy tốt, nhưng tôi không muốn bước vào một mối quan hệ."

Lục Vãn Thính nói thêm: "Nam Nam của chúng ta chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền."

"Sau này nói tiếp."

Tiết Lê khẽ thở dài: "Được."

Để xem anh trai cô có kiên nhẫn không nhé.

Buổi tối, sau khi Tiết Diễn tan học, việc đầu tiên làm khi trở về ký túc xá là gửi tin nhắn cho Tiết Lê hỏi thăm tình hình.

Tiết cao phú soái: "Thế nào, cô ấy thích anh không?"

Băng Đường Tuyết Lê: "Muốn biết?"

[Bên kia đã chuyển khoản 100]

Tiết Lê vui vẻ nhận chuyển tiền, thầm nghĩ lúc này thật ra anh cũng khá hào phóng.

Băng Đường Tuyết Lê: "Cậu ấy nói anh dễ thương."

Tiết cao phú soái: "Thật hả?"

Băng Đường Tuyết Lê: "Nhưng có quá nhiều người theo đuổi Nam Nam, anh phải đãi chúng em thêm vài bữa nữa mới được."

Tiết cao phú soái: "Chuyện khác dễ nói, ăn thì để kiếp sau đi [Mỉm cười] "

Bữa ăn hôm nay suýt chút nữa đã để lại cho anh ta một bóng đen tâm lý.

Những con quỷ già đói khát này giống như chui lên khỏi mặt đất sau khi chết đói tám trăm năm.

Thật mất mặt.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Tiết Lê bưng một cái chậu đi ra, chuẩn bị đi giặt quần áo.

Lúc này, một cô gái gõ nhẹ cửa ký túc xá: "Xin chào, đây có phải là ký túc xá của Tiết Lê đến từ trường Ngoại ngữ không?"

"Ừ, là tôi." Tiết Lê lau đi sương mù trên mặt kính, nhìn rõ cô gái trước mặt mình, cô ấy.mặc một bộ váy trắng nhỏ xinh xắn, thắt bím tóc tinh xảo, môi đỏ răng trắng, rất đáng yêu.

Nhưng cô không biết cô ấy.

"Bạn đang tìm tôi?"

Cô gái từ phía sau lấy ra một hộp bánh nhỏ, đưa cho Tiết Lê: "Tôi có một việc muốn nhờ bạn giúp."

Tiết Lê nhìn thấy chiếc bánh, mắt sáng lên, cười nói: "Bạn không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói, tôi sẽ giúp nếu có thể."

"Bạn có quen Trần Tây Trạch, chủ tịch hội sinh viên không?"

"À, tôi có quan hệ làm ăn với anh ấy..."

Cô gái đưa chiếc bánh cho Tiết Lê: "Bạn có thể đưa món tráng miệng cho anh ấy giúp tôi được không? Bên trong còn có một lá thư, xin hãy đưa cho anh ấy."

Nhìn hộp bánh này được đóng gói rất đẹp, còn được buộc bằng ruy băng nhung màu be.

Tiết Lê cảm thấy có chút phức tạp: "Ừm, có thể anh ấy sẽ không nhận. Trần Tây Trạch không thích đồ ngọt lắm, nếu bạn mua cho anh ấy một cái đùi gà lớn, có thể ảnh ấy sẽ vui hơn."

"Đùi gà hả? Có phải là cái trong khu ẩm thực không? Bây giờ tôi mua có muộn quá không?"

"Không phải! Tôi chỉ đưa ra một ví dụ thôi."

"Tôi biết, trước đây có rất nhiều cô gái tặng đồ cho anh ấy, nhưng anh ấy đều từ chối hết."

"Vậy bạn còn..."

"Cho nên, tôi muốn nhờ bạn chuyển giúp." Cô gái áy náy nhìn Tiết Lê: "Nghe nói quan hệ của hai người rất tốt, bạn còn là em gái của Tiết Diễn, cũng là em gái của anh ấy, vậy nên bạn cứ nói là bạn đưa."

"Thế sao được."

Cô gái liên tục nói: "Không sao, bên trong có một lá thư, chỉ cần anh ấy mở thư ra đọc sẽ hiểu. Bánh không quan trọng, chỉ là hình thức thôi, tôi chỉ muốn anh ấy nhìn thấy bức thư."

Thì ra là gửi thư tình qua lại.

Tiết Lê do dự, đang định từ chối thì cô gái lấy trong cặp sách ra một hộp mặt nạ tinh chất dưỡng ẩm: "Đây là chút tâm ý nhỏ của tôi."

Tiết Lê chưa kịp từ chối, Thẩm Nam Tinh đã biết tin, nhận lấy mặt nạ giúp cô, đồng thời tươi cười nhận lấy chiếc bánh: "Yên tâm đi, Trần Tây Trạch thích nhất là cho em gái mặt mũi, anh ta nhất định sẽ nhận."

"Vậy làm phiền bạn." Cô gái vui vẻ rời đi.

Tiết Lê khẽ cau mày, đẩy bánh cho Thẩm Nam Tinh: "Tôi không phải em gái anh ấy, muốn đưa thì cậu tự mình đưa đi."

"Chẳng phải cậu cứ một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai, gọi đến thân thiết thế mà."

"Nhưng anh ấy không phải anh trai ruột của tôi, tôi là bà mối cho anh trai mình, hiện tại phải làm mối cho Trần Tây Trạch, tôi là sinh viên đại học, giờ biến thành bà mối hả?"

"Yên tâm, của mình thì sẽ là của mình, quản cái gì mà bánh kem hay thư tình, đừng hòng nghĩ tới chuyện cướp đi. Nếu không phải của mình thì hãy nhân cơ hội này mà nhìn cho rõ, chẳng phải càng tốt ư? Kiếm một hộp mặt nạ cũng đáng giá."

Cũng có lý, Tiết Lê không có gì để nói.

"Tài ăn nói của cậu tốt thế, sao không tham gia nhóm biện luận."

Thẩm Nam Tinh giơ hộp mặt nạ trong tay lên: "Vậy cậu không muốn hộp mặt nạ này?"

Tiết Lê nhìn hộp mặt nạ, cuối cùng chịu thua, vươn tay chộp lấy.

Thẩm Nam Tinh không để cho cô lấy, cười lấy đi hai cái: "Ai thấy có phần."

Tiết Lê nhìn lại hộp bánh, cảm thấy hộp vẫn hơi lạnh, trên mặt hộp còn có những giọt nước: "Đây là kem."

Thẩm Nam Tinh lấy mặt nạ ra, nhìn vào gương đắp lên mặt mình, thản nhiên nói: "Vậy thì cậu phải đưa ngay cho anh ta bây giờ đi, nếu để đến ngày mai thì sẽ chỉ còn một vũng kem."

Cô ủ rũ ngồi trên ghế: "Đã muộn như rồi, anh ấy nhất định không muốn xuống lầu. Nếu là tôi, tôi sẽ không nguyện ý xuống lầu lấy bánh gì đó."

"Từ chối không phải là chuyện tốt à, dù sao cậu cũng không muốn đi chuyến này mà."

Tiết Lê bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gửi cho Trần Tây Trạch một tin nhắn ——Băng Đường Tuyết Lê: "Có đó không?"

123: "Có gì thì nói đi, đừng hỏi anh có đó không."

Băng Đường Tuyết Lê: "..."

Tiết Lê ngẩn người dựa vào tường.

Hai phút sau, Trần Tây Trạch trực tiếp gọi điện cho cô: "Sao vậy?"

Giọng anh trầm hơn của Tiết Diễn, êm dịu, từ tính, khiến người ta ngứa ngáy.

Tiết Lê ấp úng nói: "Trần Tây Trạch, anh ở ký túc xá không?"

"Nói chuyện chính."

"Chỉ là...em có một cái bánh." Tiết Lê mân mê chiếc túi nhung, ấp úng nói: "Em muốn đưa cho anh."

"Anh có, bây giờ sẽ xuống lầu chờ em."

"Nhưng anh không thích đồ ngọt."

"Đói bụng."

Trần Tây Trạch nhàn nhạt nói: "Đi ngang qua khu ẩm thực trong khuôn viên trường, nhớ cho anh một cái đùi gà."

"..."

"Không cần nước sốt cay, ngọt."

...

Trong phòng thí nghiệm của học viện Y phía Nam, Trần Tây Trạch lưu loát cởi áo blouse trắng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng định đi ra ngoài.

Một bạn học khác tên Từ Dương, người mặc áo blouse trắng, đeo kính, nhanh chóng ngăn anh lại: "Này, anh Trạch, anh đi đâu vậy, kết quả của cuộc thí nghiệm này sẽ sớm có, anh phải chú ý theo dõi số liệu."

"Em gái tôi có việc cần tìm, nhanh thôi tôi sẽ quay lại."

"Tôi chưa từng nghe nói anh có em gái, người em gái này từ đâu ra vậy?"

"Nhặt được."

Khi Trần Tây Trạch rangoài, anh soi gương trước cửa, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng, từ trong túi lấyra một viên kẹo cao su.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro