Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Trần Tây Trạch mời Tiết Lê đến căn tin ăn tối như thường lệ.

Anh gọi một bát lớn hoành thánh ngô, 15 miếng. Tiết Lê tự mình múc 10 miếng, sau đó liếc nhìn Trần Tây Trạch đang ngồi đối diện, nghĩ nghĩ rồi gắp cho anh 3 miếng.

Trần Tây Trạch không để ý đến sức ăn lớn như hố không đáy của cô gái nhỏ, nhàn nhạt nói: "Muốn ăn bao nhiêu cũng được, đừng giả bộ khiêm tốn."

"Em là con gái nên sức ăn rất ít."

"Em vẫn biết mình là con gái, động vào anh cứ như côn đồ."

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Tiết Lê nóng cả tai.

Cô như vậy bởi vì anh là Trần Tây Trạch, từ nhỏ họ đã luôn đấu khẩu như thế này.

Nếu là người con trai khác, cô thậm chí còn không đụng đến.

"Em không đói bụng." Tiết Lê kiên trì nói: "Cho anh ăn nhiều một chút, anh là con trai."

"Em đương nhiên là không đói, cả cái đùi gà đều bị em ăn sạch." Trần Tây Trạch dùng đầu ngón tay thon dài cầm thìa, thổi thổi canh, tùy ý than thở: "Thiếu chút nữa ăn sạch cả xương."

Tiết Lê lập tức phản bác: "Anh cũng cắn một miếng to, thịt đều là anh xé hết."

Người này...miệng nhìn không lớn, nhưng mỗi lần ăn đều cắn hơn phân nửa, bất luận là kem hay đùi gà, từ nhỏ anh đã như vậy rồi.

Trần Tây Trạch không thèm tranh cãi với cô, cúi đầu uống canh.

Tiết Lê cũng yên lặng cắn hoành thánh, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: "Trần Tây Trạch, anh thật sự thiếu tiền?"

"Ừ."

"Em nghe anh trai nói, là anh tự kiếm tiền nuôi mình. Từ học phí đến cả sinh hoạt phí."

"Học phí được trừ vào học bổng."

"Nhưng anh kiếm được rất nhiều." Tiết Lê đặt thìa xuống: "Vừa rồi, anh sửa một chiếc điện thoại di động, kiếm được 400."

"Trừ chi phí, anh chỉ có thể kiếm được một phần ba."

"Cũng nhiều đấy. Anh còn là vận động viên đạt huy chương vàng môn súng hơi. Nhà nước không trợ cấp cho anh à?"

"Anh có nợ nước ngoài." Trần Tây Trạch gần như buột miệng.

Nhưng sau khi nói ra, anh lập tức hối hận.

Đối mặt với cô, Trần Tây Trạch luôn mất kiểm soát, khó có thể giấu cô điều gì.

Có bí mật nào cũng muốn chia sẻ cùng cô.

Nhưng anh không nên.

Rất nhiều chuyện thuộc về một mình anh, chỉ có một mình anh có thể gánh vác, anh muốn cho cô một hình thức ở chung hòa hợp thoải mái nhất, hoặc là...hình thức yêu.

Thấy Trần Tây Trạch ngừng nói, Tiết Lê ngoan ngoãn không hỏi thêm câu nào nữa.

Những chuyện mà anh không muốn nói, cô chưa bao giờ tìm hiểu cặn kẽ, từ nhỏ cô đã như vậy rồi. Trần Tây Trạch chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình, tuy có tò mò nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

Từ góc độ này mà nói, Tiết Lê là người có chừng mực, ngầm ăn ý với nhau nhiều năm qua, cô biết cách giữ cho quan hệ giữa hai người ở trạng thái thoải mái nhất, cũng biết cách làm cho Trần Tây Trạch vui vẻ.

"Sau này, em không muốn anh mời em ăn cơm nữa." Cô nhai hoành thánh, hai má phồng lên, nghẹn ngào nói: "Em không muốn anh trả tiền cho em."

Khóe miệng cong lên một đường cong đẹp mắt, Trần Tây Trạch dùng đũa gõ vào trán cô: "Đừng tưởng rằng làm thế em có thể bớt làm việc."

"Em có thể làm việc cho anh mà không cần tiền lương, đó là điều em nên làm."

"Cảm thấy có lỗi với anh trai?"

Tiết Lê hai má đột nhiên đỏ bừng, kiên quyết nói: "Không. Anh đừng tự mình đa tình."

"Em chỉ là một vật nhỏ, mặc dù miệng không nhỏ nhưng anh vẫn nuôi được."

"Nhưng em không muốn." Tiết Lê kiên quyết nói: "Sau này, nếu muốn ăn đùi gà em mua cho anh."

"Tiền ở đâu ra?"

"Em xin anh trai, anh ấy sẽ đưa cho em. Bây giờ anh ấy rất hào phóng với em."

"Được." Trần Tây Trạch hài lòng gật đầu: "Vậy chúng ta cùng dựa vào anh ấy, mỗi ngày một cái đùi gà, được không?"

Tiết Lê nhất thời không nói nên lời: "Anh đối với em quả thật không khách khí mà."

"Sao phải khách khí với em?"

"..."

Trần Tây Trạch uống một hơi cạn sạch canh hoành thánh. Tiết Lê cũng không kém cạnh, giống như anh, vui vẻ ăn hết canh, đặt bát xuống: "Một lát nữa em sẽ đến văn phòng tăng ca, viết báo cáo ngày mai."

Trần Tây Trạch khẽ liếc cô một cái: "Đột nhiên tích cực thế?"

"Ừm, ngày mai em sẽ báo cáo với đàn anh đàn chị, tận lực thuyết phục bọn họ."

"Không xấu hổ?"

"Có, nhưng em muốn thử."

"Được rồi, giúp anh dọn dẹp văn phòng khi rời đi."

"..."

"Cửa sổ có chút bẩn, lau sạch sẽ đi, ngày mai anh tới kiểm tra."

"..."

Cô cứ tưởng anh sẽ khen mình vài lời.

Trần Tây Trạch thu dọn bát của hai người họ, đưa đến nơi cất đĩa. Tiết Lê nhìn bóng lưng anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lưng thẳng, vai rộng, eo hẹp.

Anh quay người, Tiết Lê lập tức ngoảnh mặt đi, xách túi nhỏ đi theo: "Trần Tây Trạch, anh đi đâu đấy?"

"Phòng thí nghiệm trường y."

Tiết Lê nắm lấy ống tay áo của hanh: "Lãnh đạo không tăng ca với em à?"

"Gần đây anh đang viết một bài báo cáo cho một tờ tạp chí."

"Được rồi."

Cô hiểu chuyện buông lỏng anh ra.

Dù sao, phần lớn thời gian vị chủ tịch này đều dành cho việc học, sau đó là huấn luyện bắn súng và công việc bán thời gian để kiếm tiền.
  
Tiếp theo mới là công việc của hội sinh viên.

Mục tiêu của Trần Tây Trạch luôn rõ ràng rành mạch, không giống cô, mỗi ngày đều không biết nên làm gì.

Cô không hứng thú lắm với việc học, đang chăm chỉ làm công việc của hội sinh viên, nhưng đó cũng không phải là điều cô yêu thích.

Cô vẫn chưa tìm thấy điều mình yêu thích để làm, chưa tìm thấy mục tiêu trong tương lai, và giống như tất cả các sinh viên năm nhất, cô vô cùng mờ mịt về tương lai.

Nhưng có sao đâu, thời gian còn dài, con đường phía trước còn rất xa.

Hai người đi ra khỏi nhà ăn, một người đi về phía nam, một người đi về hướng bắc của trung tâm hoạt động sinh viên đại học. Cho nên, họ chia tay ở cửa nhà ăn.

Trần Tây Trạch một tay đút túi, đi hai bước, quay đầu nhìn cô gái nhỏ.

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt trong veo, luôn mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng không nhàm chán.

Có trời mới biết Trần Tây Trạch thích khuôn mặt của cô đến mức nào, mặc kệ là trang điểm hay không trang điểm, mặc kệ là cố ý trang điểm hay là dung mạo trước đây, Tiết Lê chính là Tiết Lê, trong mắt anh không có gì khác biệt, đều là mèo con của anh.

Tiết Lê đang nhìn theo anh, thấy anh nhìn sang, lập tức hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.

"Khi nào thì về?" Trần Tây Trạch nhịn không được hỏi.

"Không biết, viết xong em sẽ về." Cô nhìn sắc trời, trầm giọng nói: "Nhiều nhất là 21 giờ, 22 giờ Nam Nam sẽ phát sóng trực tiếp, em muốn trước đó sẽ quay về học trang điểm với cô ấy."

"Khi nào về thì nhắn tin trước cho anh."

"Hả?"

"Anh không thể cùng em làm thêm giờ, nhưng anh có thể đến đón em."

"Sao phải đón em?" Tiết Lê thản nhiên nói: "Em không phải con anh, sẽ không lạc đâu."

Nhìn đầu óc của cô gái nhỏ dường như vẫn còn ở giai đoạn mẫu giáo, Trần Tây Trạch làm như không còn gì để nói, dụng ý quá rõ ràng, sợ dọa cô gái nhỏ sợ hãi.

"Quên đi." Chàng trai cất bước chân lười biếng rời đi, quay lưng về phía cô, giơ tay.

Tiết Lê nhìn bóng lưng của anh, có chút hối hận, tự mình gõ đầu một cái.

Cô đang nói cái quái gì thế?

Trên thực tế, cô thực sự muốn anh tới đón.

Trong cuộc họp định kỳ ngày thứ 5, Tiết Lê đang cầm sổ kế hoạch, mặt đỏ bừng, lo lắng làm báo cáo——
"Trong các bữa tiệc tối trước đó, hầu hết các sinh viên đến xem đều "là bị trường ép tham gia. Ngoại trừ sinh viên năm nhất, không có chỗ cho sinh viên năm hai và năm ba."

"Lần này, chúng ta có thể tổ chức tiệc ngoài trời, mọi người tự do ra vào, không hạn chế năm học."

"Về phần biểu diễn, chúng ta cũng có thể gia tăng mức độ tự do, tất cả các tiết mục đều sẽ do sinh viên biểu diễn."
...
Giọng cô run run.

Hứa Thư Dương giơ tay nói: "Không phải là không thể tổ chức tiệc ngoài trời, hình thức khá mới lạ, nhưng em nói để sinh viên tự do biểu diễn trên sân khấu cũng không phải chuyện dễ dàng."

Trâu Tuyết Nhu khoanh tay cười khẩy: "Hậu quả duy nhất của hoạt động này là khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, phá hỏng toàn bộ tiết mục. Đề xuất này hoàn toàn là ý tưởng ngây thơ của những người không có kinh nghiệm tổ chức, cũng không có khả năng thực hành."

Tiết Lê không muốn bị một phiếu phủ quyết nên nhanh chóng bổ sung: "Chương trình nhất định phải được sắp xếp ổn thỏa, nhưng ý tôi là không cần mời người nổi tiếng. Tôi thấy học sinh trường mình cũng khá đấy chứ. Học viện nghệ thuật có khá nhiều sinh viên tài năng có thể trở thành ngôi sao lớn trong tương lai. Ngoài ra còn có câu lạc bộ hip-hop và câu lạc bộ bóng rổ đường phố của trường chúng ta, không cần tốn tiền để mời họ. Đây chắc chắn là những chương trình mà sinh viên thích xem. Hình thức không cố định, hãy để họ chơi tự do."

Hà Tư Lễ giơ tay nói: "Tôi cảm thấy  đề nghị của Tiết Lê không tệ, thay vì bỏ ra một số tiền lớn để thuê các ngôi sao hạng 18, không bằng tìm kiếm 'ngôi sao mới' trong khuôn viên trường chúng ta."

Cuối cùng, nhóm cán sự đã biểu quyết nhất trí thông qua kế hoạch của Tiết Lê, quyết định tổ chức buổi tiệc mùa hè dưới hình thức một buổi hòa nhạc ngoài trời.

Trần Tây Trạch cả buổi không nói lời nào, ngồi ở cuối bàn hội nghị, lười biếng đặt một tay lên bàn, đầu ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng ấn xuống mặt bàn.

Mãi cho đến khi cô báo cáo xong, anh mới bình tĩnh nói: "Tôi đã đăng kế hoạch lên nhóm. Mỗi bộ phận đều có trách nhiệm, phân công và phối hợp rõ ràng, mọi việc đều do Tiết Lê sắp xếp tổng thể. Trước khi kết thúc mùa hè, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc mùa hè khác biệt hoàn toàn với những năm trước."

Các trưởng phòng của mỗi bộ phận ngay lập tức triệu tập các thành viên để tổ chức một cuộc họp nhỏ, phân công công việc.

Tiết Lê thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng mình hẳn là không có việc gì để làm tiếp theo, không ngờ được người đứng đầu ban tuyên truyền là Trâu Tuyết Nhu bỗng nhiên nói với cô: "Tiết Lê, tôi nghe nói trong số tân sinh viên Học viện nghệ thuật có một nhân vật mới rất nổi tiếng trên mạng tên là Hứa Nhiên, cậu ấy rất thích tổ chức biểu diễn miễn phí kiểu này. Nếu cô đã đề ra phương án này, chi bằng tự mình mời cậu ta tham gia đi."

"A..."

Trái tim Tiết Lê trở nên căng thẳng.

Hứa Thư Dương lập tức đỡ cô, nói: "E rằng phải liên hệ với bộ phận đối ngoại, người nổi tiếng trên mạng như Hứa Nhiên nhất định sẽ thu phí lên sân khấu."

"Chẳng phải cô ta phản đối việc bỏ tiền thuê người nổi tiếng ư, nói muốn mời người trong trường, bây giờ bảo mất tiền là sao? Vậy đề nghị của cô ta có ích lợi gì?"

"Học viện nghệ thuật cũng có rất nhiều sinh viên không thu phí lên sân khấu, lại hát hay nhảy giỏi, họ sẵn sàng chủ động đăng ký."

Trâu Tuyết Nhu vẫn kiên quyết: "Vì là hình thức để khán giả ra vào tự do nên tôi muốn lợi dụng danh tiếng của Hứa Nhiên, nếu cậu ta chịu đến thì tất cả sinh viên trong trường đều sẽ đến đây. Bữa tiệc mùa hè của chúng ta có lẽ sẽ trở thành bữa tiệc lớn nhất từ trước đến nay."

Hứa Thư Dương nói: "Mọi người đều biết Hứa Nhiên có tính cách thu mình, không thích giao du với mọi người lắm, độc lai độc vãng, chưa bao giờ tham gia những hoạt động quy mô lớn."

Trâu Tuyết Nhu cười nói: "Nếu bạn học Tiết Lê muốn được chú ý, có cơ hội tốt để nổi tiếng như lần này, tôi nghĩ bạn học Tiết Lê sẽ bằng lòng thử."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Tây Trạch.

Trần Tây Trạch hơi ngẩng đầu, nhìn Tiết Lê phía sau, nhẹ giọng hỏi ——"Muốn thử không?"

Tiết Lê cương quyết từ chối: "Không muốn!!!"

Trần Tây Trạch: "Bạn học Tiết Lê đã tự tin như thế, tôi liền giao cho em, rảnh thì thử mời cậu ấy tới đây."

Tiết Lê: "..."

Sau cuộc họp định kỳ, Trần Tây Trạch đi về phía trường y.

Học viện y tọa lạc ở khu vực phía nam xa xôi nhất trong rừng rậm, cây cối cao vút, yên tĩnh tao nhã.

Tiết Lê chạy như điên với chiếc cặp sách trên lưng, men theo con đường đá đuổi kịp Trần Tây Trạch: "Sao có thể mời loại người nổi tiếng trên mạng như thế qua đây? Nghe nói cậu ta rất kiêu ngạo, tuyệt đối không nói chuyện với các cô gái."

Trần Tây Trạch kéo móng vuốt chó của cô gái nhỏ đang nắm chặt tay áo mình, vuốt thẳng nếp gấp ống tay áo, chậm rãi nói: "Không phải em đã nói chuyện với cậu ta rồi à? Vậy cũng tính là quen mà."

"Em không biết cậu ta là ai vào thời điểm đó, nếu em biết, em...em sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu ta."

"Lý do?"

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Trần Tây Trạch, trong lòng Tiết Lê áp lực rất lớn, cúi đầu, dùng mũi chân giẫm lên đá, ngập ngừng nói: "Vốn dĩ, người như vậy cách em rất xa."

Trần Tây Trạch đưa tay ấn đầu cô gái nhỏ: "Bảo em nói chuyện làm ăn, không phải yêu đương, đừng suy nghĩ nhiều."

"Bất kể là công việc hay tình yêu, nhất định đều sẽ bị từ chối, em không muốn mất mặt. Chủ tịch, xin ngài đừng bắt em đi." Tiết Lê làm nũng.

Thủ đoạn này trước đây luôn có tác dụng, nhưng hôm nay xem ra có chút không ổn.

Trần Tây Trạch không muốn cô tiếp xúc với những nam sinh khác, nhưng càng không muốn nhìn thấy cô lùi bước khi xảy ra chuyện.

Đến bây giờ, dù đã học cách trang điểm, thay đổi cách ăn mặc, đeo kính áp tròng nhiều màu mỗi ngày để làm đẹp...thì việc cải thiện ngoại hình vẫn không làm cô gái nhỏ thay đổi được sự tự ti.

"Lần sau phát thiệp mời, em hãy tự mình đưa cho cậu ta, nhiệm vụ của em coi như hoàn thành, nếu như cậu ta từ chối, em cũng không cần ép buộc."

Độ khó giảm đi rất nhiều, Tiết Lê thở dài đành phải cùng anh thương lượng: "Nếu em đi, có thưởng không?"

"Đây là công việc của e.."

"Nhạt nhẽo."

"Em muốn thưởng gì?"

"Khi em tăng ca, anh có thể ở bên em lâu hơn một chút được không?" Nói xong lời này lỗ tai cô gái nhỏ đỏ bừng, cúi đầu xuống, không dám nhìn anh một chút nào.

Trần Tây Trạch cười cười, không nói không rằng, anh nâng hàm cô, ép cô ngẩng mặt lên.

Tiết Lê cảm nhận được sự thô ráp giữa đầu ngón tay của anh, nhất thời trở nên căng thẳng, tim đập thình thịch: "Sao, anh làm gì vậy?"

"Nhắc em lần nữa, không được đeo kính áp tròng có màu." Trần Tây Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của cô: "Xem mắt em bị nhiễm trùng thế nào rồi đi."

Cô gái nhỏ bướng bỉnh quay đầu đi: "Xinh đẹp cũng phải trả giá."

"Lúc ở bên anh không cần đeo nó."

Trần Tây Trạch đưa cô lên lầu, đến phòng chứa đồ của phòng thí nghiệm trường y, từ trong tủ lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt, đẩy cô đến bồn rửa tay sát trùng.

"Lấy kính áp tròng của em ra."

"Không cần."

"Nghe lời."

Tiết Lê thật ra rất sợ Trần Tây Trạch, đặc biệt là khi anh không nói đùa, khuôn mặt rất nghiêm túc, khiến mọi người cảm thấy hoảng sợ.

Cô không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn tháo chiếc kính áp tròng mới dùng một lần, lẩm bẩm: "Cái này mắc lắm. Mới đeo có một buổi sáng mà em mệt muốn chết."

Trần Tây Trạch rửa tay sạch sẽ, dùng khăn khử trùng lau sạch sẽ, đi tới đặt cô gái nhỏ ngồi xuống bàn, vặn lọ thuốc nhỏ mắt, đưa tay nâng cằm cô lên.

Tiết Lê cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy anh đang dùng thân thể khống chế mình, làm cho cô không thể động đậy.

Anh nâng mặt cô lên, nhỏ thuốc mắt cho cô.

Sau khi chớp mắt, qua một hồi đau nhức, mắt trở nên rất dễ chịu và ẩm ướt.

"Trần Tây Trạch, anh nhỏ cho em cái gì thế?"

"Thuốc nhỏ mắt Gatifloxacin."

"Ồ."

Dù sao thì cô cũng không hiểu đó là cái gì, nhưng bất luận là gì, nhất định là thứ tốt.

"Đưa cho em được không?"

"Đổi một cái đùi gà đi."

"..."

"Vậy thì em không muốn."

"Mắt của em bị nhiễm trùng do vi khuẩn, mấy ngày nay không được đeo kính áp tròng có màu."

Trong lúc nói chuyện, Trần Tây Trạch đưa tay xoa bóp huyệt quanh mắt cô, khiến cô rất thoải mái.

Tiết Lê nhắm mắt, quanh hơi thở gần như tràn ngập mùi trầm hương trên người anh, tim đập loạn nhịp, hô hấp trở nên rất nhẹ.

Bên tai đỏ bừng rồi, chỉ mong đừng đỏ mặt.

"Mang theo kính không?"

"Có, nó ở trong cặp. Em không nhìn thấy, anh lấy giúp em nhé." Cô đưa chiếc túi vải cho Trần Tây Trạch.

Trần Tây Trạch khéo léo mở ra, lục lọi trong túi.

Cô có đủ thứ trong cặp sách, son môi, gương, chìa khóa, băng vệ sinh... tất cả chất thành đống, chẳng khác gì một chiếc túi đựng đồ lặt vặt.

Trần Tây Trạch mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng tìm được hộp kính, đưa cho cô, nhân tiện bỏ thuốc nhỏ mắt vào ngăn kéo bên hông.

Tiết Lê đeo kính lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Trần Tây Trạch, có chút khẩn trương, vội vàng dời ánh mắt: ""Mà này, không phải anh bảo em mời Hứa Nhiên, một nhân vật nổi tiếng trên mạng à? Sao không cho em đeo kính áp tròng?"

"Việc mời cậu ta có liên quan gì đến chuyện em đeo kính áp tròng màu?"

"Chẳng phải em đang dùng sắc đẹp của mình để chinh phục cậu ta ư?"

Cô gái nhỏ từ trên bàn nhảy xuống, mang cặp sách rời khỏi phòng chứa đồ.

Không nghĩ tới một giây tiếp theo, Trần Tây Trạch đã kéo cô lại.
  
Tiết Lê còn chưa kịp phản ứng, Trần Tây Trạch đã đè đầu cô xuống, vỗ nhẹ một cái, nghiêm túc nói: "Toàn trường đều biết em là đứa trẻ của anh."

"Ngàn vạn lần đừng để chủ tịch ba ba của em mất mặt."

"..."

"Cậu ta không tới cũng không sao, đừng ngu ngốc mà đi cầu xin."

Tiết Lê lẩm bẩm: "Vậy anh muốn em mời hay là không muốn, anh quá mâu thuẫn rồi đấy Trần Tây Trạch..."

Trần Tây Trạch đột nhiên do dự.

Đúng vậy, anh đối với Tiết Lê luôn mẫu thuẫn như thế.

Anh hy vọng cô trở nên tốt hơn, nhưng không muốn tốt quá, dẫn tới nhiều người chú ý.

Trần Tây Trạch dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, quả táo Adam nhô ra trên cổ lăn qua lăn lại, thật lâu sau, rốt cục nhả ra bốn chữ ——"Chú ý chừng mực."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro