Chương 2:giải cứu nhiếp chính vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng thiện xong Tiêu Chiến liền quay về ngọa phòng để thay một kiện áo choàng đen rồi xuất phủ,đang đi trên đường tính toán xem làm sao kiếm ra tiền ăn thì bỗng cậu nghe thấy tiếng người bàn tán"ko ngờ nhiếp chính vương điện hạ vậy mà lại bị quân đội Tây Sơn bắt giữ,lại còn bị ép gả cho hoàng đế Tây Sơn đây rõ ràng là sỉ nhục Thanh Loan Quốc chúng ta mà"một người khác tiếp lời"nghe nói hoàng đế của chúng ta đã giao nhiệm vụ giải cứu này cho huyết nguyệt rồi đó"Tiêu Chiến nghe tới đây liền ngừng lại ,đôi mắt cậu có vài phần sáng lên"có tiền rồi"cậu quay lại hướng huyết nguyệt tổ chức đi tới.
/Huyết nguyệt/
Trong hội trường,hàng loạt sát thủ đang ngồi,kẻ thì cười nói,kẻ thì uống rượu,kẻ thì xem kịch bỗng nhiên một người có vóc dáng nhỏ bé bước vào,người đó có uy áp rất cao có thể khiến cho đám sát thủ phải kính nể cùng sợ hãi,một cô gái bước ra nhìn cậu và hỏi"vị đại nhân này,ngươi tới đây là.....?"Tiêu Chiến thản nhiên trả lời"làm nhiệm vụ kiếm tiền ăn"cả hội trường im bặt có vài người hoảng hốt cũng có vài người bàn tán nhau"người có năng lực như vậy mà lại thiếu tiền ư?thật kì lạ"Tiêu Chiến nghe có người bàn tán về mình liền khó chịu liếc một cái khiến cả hội trường một lần nữa im bặt,cô gái kia thấy vậy lên tiếng"Đại nhận.....ngài là muốn nhiệm vụ nào ?"Tiêu Chiến bình thản nói"giải cứu nhiếp chính vương"câu nói vừa phát ra đã khiến cả hội trường ko ai dám thở mạnh mọi người đồng loạt nghĩ'đây là muốn tìm chỗ chết ?'nữ nhân kia liền nói"nhiệm vụ này rất nguy hiểm,đại nhân.....ngươi chắc chắn chứ?Tiêu Chiến liếc nhìn nữ nhân kia"ngươi nghi ngờ ta?"nữ nhân kia vội vàng nói "không phải......là do ta lo ngươi hối hận..."Tiêu Chiến ko nói gì chỉ nhìn nàng,một lúc sau nàng lấy ra một phiến ngọc bội đưa cho cậu"chúc ngươi bình an vô sự"nhận ngọc xong Tiêu Chiến liền chọn 10 người đi cùng mình.
/3 ngày sau-Tây Sơn/
Tiêu Chiến tiến vào Tây Sơn trong vòng một ngày đã đem mấy thành trì chiếm đóng,uy hiếp hoàng đế Tây Sơn thả nhiếp chính vương nhưng hắn ko trả lại còn tổ chức lễ thành hôn ,Tiêu Chiến nghe xong thì tức dận vô cùng,cậu một mình một ngựa phi vào hoàng thành,ngày thành hôn của hoàng đế,hoàng thành bị nhuộm đỏ bởi máu,hoàng cung trở thành tử địa,toàn bộ các thành khác bị Tiêu Chiến hạ lệnh giết ko chừa một ai,hài lòng ngồi trên long ỷ nhìn xuống người đang quỳ dưới kia,xung quanh hắn là xác của rất nhiều người,máu chảy như nước,hắn sợ hãi nhìn lên người kia mà nói" xin ngài tha cho ta,ta.....ta còn chưa có đụng vào nhiếp chính vương..... ta chỉ mới hạ xuân dược cho y......"Tiêu Chiến nghe vậy hỏi lại"thật?"người kia sợ hãi vội vàng gật đầu"vậy ngươi đi đi"người kia nghe vậy liền nhanh chóng chạy đi nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì hắn đã bị một đao xuyên tim,đôi mắt hắn trợn ngược quay ra sau nhìn người vừa đâm mình rồi ngã xuống,Tiêu Chiến rời khỏi phi long điện tới tẩm cung,cậu vừa bước vào phòng đã bị một bóng người to lớn áp vào tường cưỡng hôn ,cậu bị y hôn đến thở không thông mới buông ra y nói"Giúp.......giúp ta......"nhận biết được đây là ai cậu liền bình tĩnh nói"nhiếp chính vương ,ta tới đón ngươi ah"Vương Nhất Bác lúc này như ko nghe thấy gì liền đè Tiêu Chiến Xuống long sàng tiếp tục cúi xuống hôn lên trán Tiêu Chiến bờ môi mềm mại trượt từ sống mũi thẳng tắp trượt xuống hai cánh môi,tham lam muốn mút vào thì đôi môi kia lập tức rụt lại
sườn mặt nghiêng sang một bên nên chỉ hôn vào má.Vương Nhất Bác ko phật ý ,ái muội tiếp tục hôn một đường xuống cổ hàm răng trắng đều cắn cắn vào yết hầu thiếu niên chưa phát dục đầy đủ đầu lưỡi điêu luyện từ từ liếm một vòng khơi dậy dục vọng của Tiêu Chiến.Từng ngón tay thon dài của Vương Nhất Bác luồn vào trong y phục của Tiêu Chiến từ tháo gỡ từng nút thắt trên y phục của cậu.Đến khi nút thắt cuối cùng đc gỡ bỏ,thân thể trắng mịn của Tiêu Chiến bại lộ trước mắt Vương Nhất Bác,xinh đẹp đến mức y ko nói nên lời.Vương Nhất Bác gạt bỏ vạt áo vướng víu,mắt nhìn chằm chằm vào hai điểm hồng non mịn trước ngực Tiêu Chiến,không kìm được lấy tay niết một cái.
"Thực mềm mại"Vương Nhất Bác cảm thán một cái,ngực Tiêu Chiến ko lớn như nữ nhân nhưng cũng ko thô cứng như nam nhân,mềm mịn và đàn hồi như kẹo bông trắng,đầu nhũ có vẻ lớn hơn so với bình thường,màu sắc tươi mới như cánh hoa đào gọi ngươi ta đến chà đạp nhu niết.Vương Nhất Bác lấy hai đầu ngón tay mát xa nhẹ,thấy người dưới thân run lên liền trộm nghĩ"thật mẫn cảm"
Về phần Tiêu Chiến,trong 40 năm cuộc đời(tính cả trọng sinh)cậu chưa bao h trải qua cái gì kích thích như thế,thân thể co rúm lại,hơi thở đứt thành từng mảnh.
"Ngươi..đừng niết.. ta không thích.."

Vương Nhất Bác bỏ những lời Tiêu Chiến nói ở ngoài tai, không những không dừng lại mà còn cúi xuống ngậm lấy một bên, dùng khuôn miệng ấm áp của mình mát xa cho cậu. Đầu nhũ đột nhiên bị mút mạnh, một vật thể ướt át xa lạ ôn nhu liếm láp đảo vòng quanh, kích thích từ mọi hướng khiến cho nó vô thức mà cứng rắn. Tiêu Chiến giãy dụa đem nhũ tiêm thoát ra khỏi khuôn miệng kia, hít mạnh từng hơi chống đỡ cảm giác kì lạ đang dâng lên trong mình.

Vương Nhất Bác hưng phấn nhìn điểm hồng được mình mát xa đã dựng lên giống như một hạt đào nhỏ, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ mà lóng lánh ánh nước, đem đến cảm giác ngon lành như trái cây chín mọng. Y cúi xuống ôm lấy thân thể run lẩy bẩy của Tiêu Chiến, ôn nhu hôn lên làn da trắng nõn, đầu lưỡi lại vươn ra vừa cắn vừa mút, chẳng mấy chốc đã để lại những dấu hôn ngân đầy ái muội.

Trong khi đó, Tiêu Chiến cảm thấy từng tế bào dưới da giống như bị châm lửa đốt, cảm giác xa lạ mới mẻ khiến cậu hít thở không thông. Trong đầu thiếu niên bây giờ chỉ còn là một mảng trống rỗng, toàn bộ tâm trí đều đã đặt vào các tế bào cảm quan dưới da, thân mình vô thức gồng lên chống đỡ những trận tê dại dưới kích thích của Vương Nhất Bác. Mặt Tiêu Chiến đều đã tự giác phiếm hồng, thật giống một trái đào chín mọng. Vương Nhất Bác mỉm cười, ôn nhu hôn lên má cậu, bàn tay xảo diệu tiến đến cạp quần ngủ, mạnh mẽ kéo xuống. Phần thân phấn hồng non nớt bật ra, đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh nên hơi rũ xuống. Tiêu Chiến giật mình thở hắt ra một hơi, thốt lên: "ngươi..ngươi đang làm gì...Đừng chạm..

Lời nói chưa kịp buông ra, bàn tay rộng lớn của Vương Nhất Bác đã luồn vào mép đùi non phủ lên phần thân mềm mại, chạm rãi xoa nắn những điểm nhạy cảm. Hai ngón tay bóp lấy quy đầu be bé, đầu ngón cái hướng đến lỗ nhỏ ở bên trên ấn ấn một trận. Tiêu Chiến hét lên, kẹp hai đùi lại che đi bộ vị yếu ớt, đôi mắt ngân ngấn lệ. Vương Nhất Bác đem quần của Tiêu Chiến lột ra ném xuống cuối long sàn, cánh tay cường tráng dùng sức tách hai chân cậu ra, khiến cho cả hai nơi bí mật đều bị bại lộ trong không khí. Cảnh tượng lúc này đẹp đến nỗi Vương Nhất Bác quên cả hô hấp. Y cảm thán:
"Thực đẹp...."

Có kẻ nào da mặt mỏng lại nói những lời như thế không? Tiêu Chiến bị làm cho hoảng hốt, nước mắt tự động tràn ra khỏi khóe mi. "Bốn năm sống trên đời, mình còn chưa dám cởi quần áo trước mặt người khác bao giờ. Vậy mà giờ đây lại bị một kẻ trắng trợn lột trần, toàn bộ địa phương bí mật đều bị ông ta nhìn thấy...Đáng chết."

"Đừng nhìn..đừng nhìn...xin ngươi...."Tiêu Chiến giãy hai chân, dùng hết sức bình sinh đẩy Vương Nhất Bác ra, lúc vô thức đã đạp trúng người y. Vương Nhất Bác có vẻ không vui, y lấy ra sợi dây vải cột chắc hai đùi và hai tay cậu vào thành giường, giờ đây Tiêu Chiến có muốn dãy dụa cũng không được nữa.

Vương Nhất Bác trầm mặc thưởng thức mĩ cảnh trước mắt, ngắm nhìn tiểu huyệt màu phấn hồng khả ái, không nhịn được đưa tay đến vuốt ve cửa huyệt. "Tại sao lại nhỏ như thế chứ.." Vương Nhất Bác bắt đầu lo lắng nơi đó thực sự có khả năng tiếp nhận mình hay không. Y ôn nhu vuốt ve rồi đột ngột nhét một ngón tay vào, kích thích bất ngờ làm Tiêu Chiến thét lên một tiếng chói tai: -ngươi..đi ra..-Cậu rơm rớm nước mắt, cắn chặt môi dưới đến suýt bật máu.

Vương Nhất Bác cảm nhận được nhịp co thắt đến tiêu hồn hút lấy ngón tay mình, nơi phía dưới quần tây thật tự nhiên sưng trướng thêm vài phần. Y nhíu mày hướng đến Tiêu Chiến nói:

"Nơi này của ngươi quá nhỏ, nếu không chuẩn bị tốt thì sẽ bị thương rất nặng."

"Sắc lang.."Tiêu Chiến hổn hển, cảm giác được Vương Nhất Bác rút ra ngón tay mới từ từ lấy lại nhịp thở. Bỗng nhiên, cậu thấy nơi đó lành lạnh, cúi xuống nhìn thì phát hiện người kia đang nhẹ nhàng thoa chất lỏng ái muội lên cửa huyệt của mình(thắc mắc chất lỏng từ đâu ra?nó với đống đồ chơi do tên hoàng đế sai người mua về chuẩn bị). Sau đó, Vương Nhất Bác rời long sàng đến bên bàn lấy một vật thể hình tròn giống như quả trứng, lại có dây kết nối với cái điều khiển. Vương Nhất Bác đi đến bên Tiêu Chiến, dùng hai ngón tay mở ra tiểu huyệt non nớt, một đường nhét thứ kia vào trong.

Tiêu Chiến quả thật khóc không ra tiếng, cảm nhận rõ ràng được dị vật ở bên trong mình. Phần thân nhỏ xinh vì xâm nhập bất ngờ ở bên dưới nhễu ra một ít dịch, bắt đầu cứng rắn lên. Trạch Vũ lắc đầu: "ngươi quá mẫn cảm đi..Để xem ta có thể làm gì với ngươi..."

Y nhìn quanh quất, vớ lấy chiếc quần lót tam giác màu trắng vừa bị lột ra, quấn vào phần gốc của tiểu Tiêu Chiến buộc chặt lấy không cho nó phát tiết. Y hài lòng nhìn thành quả của mình, bắt đầu khởi động trứng rung.

"A..a.aa..Vương Nhất Bác.Ngươi là... tên biến thái.."

Tiêu Chiến nghẹn ngào, kích thích lạ lẫm đánh úp từ hậu huyệt làm cậu cảm thấy khó chịu cực độ. Cậu cong lưng chống đỡ khoái cảm chạy dọc theo sống lưng lên đến thùy não, miệng rên rỉ không khép lại được, khóe môi vì thế mà tràn ra một ít nước bọt đầy dâm loạn.

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống áp môi vào môi của Tiêu Chiến .Đầu lưỡi ngây ngô bị chiếc lưỡi khác bắt lấy, mạnh mẽ dây dưa, khoang miệng chốc chốc lại bị mãnh liệt sục sạo, mật ngọt bị y tham lam hút đi không chừa lại một giọt.Hơi thở nam tính bá đạo tràn vào trong miệng chẳng mấy chốc đã lấy đi ý thức của Tiêu Chiến. Cậu vô lực há miệng để người ta xâm lược, thân thể mềm nhũn tùy ý để y đùa bỡn xoa nắn. Qua một lúc, Tiêu Chiến quả thật không thể hô hấp nổi nữa, dùng hết sức bình sinh rụt đầu lại. Cánh môi bị hôn đến phát đau hé ra hớp lấy từng ngụm không khí, nước mắt thật tự nhiên lại ứa ra..

"Nụ hôn đầu của ta..ngươi cũng lấy đi..."Cậu nấc lên.

"Không phải chỉ là nụ hôn đầu, lần đầu tiên của ngươi cũng phải thuộc về ta. Ta là nam nhân đầu tiên và cũng là duy nhất của ngươi. Sau này ngươi chỉ có thể mở chân cho một mình ta, nơi này chỉ được phép xuất ra khi cái đó của ta ở trong thân thể ngươi, trong cao trào chỉ được phép kêu tên ta..."

-Khốn nạn- Thiếu niên tức mình chửi một câu. Sao người đàn ông này có thể biến thái đến như vậy? Cậu dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Vương Nhất Bác, thân mình cong như con tôm vì kích thích nơi hậu huyệt.

Vương Nhất Bác nhíu mày, cầm lấy cái điều khiển trứng rung lắc lắc đầu. "Xem ra ta phải trừng phạt ngươi một chút, để sau này ngươi không dám chửi chủ nhân của mình như thế nữa."

Nói rồi, y nhấn nút, tốc độ trứng rung tăng lên cực đại, ở trong nội bích mãnh liệt càn quét. Tiêu Chiến theo phản xạ co rút hậu huyệt, kẹp lấy trứng rung ở bên trong lại càng bị ma sát đến suyễn cả người, toàn bộ tâm trí đều hướng đến nơi đang bị dị vật xâm phạm, nước mắt tràn sang hai bên má. Phần thân bị bó chặt không thể phát tiết bức bối đến khó chịu, nhỏ ra chút dịch trong suốt, hai viên cầu ở bên dưới trướng đến phát đau, từ màu hồng phấn nộn chuyển sang màu đỏ thẫm, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng. Tuy vậy, Vương Nhất Bác luồn vẫn kiên quyết trừng phạt Tiêu Chiến, y cúi xuống liếm đi nước mắt trên má cậu, dịu giọng an ủi:

"Ta sẽ lấy trứng rung ra nếu ngươi chủ động hôn ta, ta thấy hài lòng thì hình phạt sẽ kết thúc."

Đôi mắt đen láy của Tiêu Chiến lóe lên một tia sáng, cậu gắng mở to mắt nhìn đôi môi đang đưa đến của Vương Nhất Bác, tỏ vẻ lưỡng lự. Vương Nhất Bác thấy vậy nở một nụ cười xấu xa, y đưa tay đến phần thân của Tiêu Chiến vuốt ve. Ngón tay lành lạnh xoa nắn hai viên cầu sưng đỏ, di chuyển lên quy đầu trướng đau mát xa nhè nhẹ. Thiếu niên bị kích thích đánh úp từ trước ra sau, không chịu được rên ra tiếng, đành nhắm mắt đáp ứng yêu cầu của Vương Nhất Bác. Cậu nâng người lên chạm môi mình vào môi y, đầu lưỡi ngô nghê tách hai hàm răng trắng bóng tiến vào khoang miệng ấm áp kia. Hơi thở nam tính thoang thoảng làm Tiêu Chiến ngây ngất, chiếc lưỡi nhỏ xinh của cậu e dè vươn ra cạ cạ vào răng của Vương Nhất Bác, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.

Vương Nhất Bác vui vẻ trước phản ứng ngây thơ của người dưới thân, cúi xuống để nụ hôn sâu hơn. Y dùng đầu lưỡi xảo diệu dẫn dắt chiếc lưỡi thơm mềm của đối phương, đắm chìm cả hai vào nụ hôn triền miên bất tận. Thẳng đến khi miệng của Tiêu Chiến đã mỏi nhừ, vô lực ngã đầu ra sau, Vương Nhất Bác mới buông tha cho cậu, hài lòng đưa tay xuống hậu huyệt lấy ra trứng rung. Nơi kia đã chảy ra một ít dịch ruột non, khi rút trứng rung phát ra tiếng nước phốc xuy dâm mỹ đến cực điểm.

Tiêu Chiến thở hắt ra, cúi xuống nhìn phần thân trướng đau của mình, nhỏ giọng cầu xin:

-Phía trước nữa, làm ơn..gỡ nó ra...

Nghe được lời tha thiết khẩn khoản của mỹ nhân, Vương Nhất Bác dùng tay gỡ chiếc quần lót ra ném ra một chỗ khác, chen đầu vào giữa hai chân cậu ôn nhu hôn lên tiểu Tiêu Chiến đang run rẩy không ngừng.

-Uhm..uhmm...

Thiếu niên muốn kẹp chân lại nhưng vô hiệu, hai mắt ngầng ngậc nước nhìn cảnh tượng dâm loạn bên dưới. Đầu Vương Nhất Bác đặt ở giữa hai chân mình, đôi môi mỏng há ra ngậm lấy toàn bộ phần thân vào khoang miệng ấm nóng, lại phát ra tiếng liếm mút bậc bậc. Đầu lưỡi tinh tế lướt qua lỗ nhỏ ở bên trên vói vào, cơ miệng ôm lấy quy đầu dùng lực hút mạnh, gây nên kích thích cường đại đến thùy não. Cậu thét lên một tiếng, suýt chút nữa đã bắn ra.
"Ngươi..đừng ngậm nơi đó... Rất bẩn..."

"Không bẩn" Vương Nhất Bác phun ra nuốt vào tiểu Tiêu Chiến, còn ái muội cạ cạ răng vào quy đầu mẫn cảm. "Phản ứng của ngươi như vậy, chẳng lẽ chưa bao giờ tự mình giải quyết.."

Y ngước lên, dùng ánh mắt mê ly nhìn Tiêu Chiến, bàn tay chuyển xuống xoa nắn hai viên cầu. Trong phòng tối quẩn quanh tiếng mút mát dâm loạn, lại xen lẫn tiếng thở dốc của thiếu niên, ái muội đến mức không ai nghe thấy mà lại không đỏ mặt

Hai má Tiêu Chiến bây giờ đã đỏ như trái đào chín, cậu cắn môi, nói trong hơi thở đứt quãng: -Ta mới..phát dục lần đầu tiên...uhmm vào cuối năm ngoái, từ đó đến nay... phải trải qua kì thi.. khắc nghiệt của thiên ưng học viện, uhm uhm học hành bận rộn..làm gì... có tâm trí đâu mà... nghĩ đến mấy cái thứ đó. Đi học về chỉ..thở thôi cũng đã thấy..uhm..mệt rồi...làm sao..mà.."lên" nổi..

Tròng mắt tối đen vì dục vọng của Vương Nhất Bác nổi lên một tia sáng. Y cao hứng hút vào tiểu Tiêu Chiến, dùng cơ miệng triệt để đè ép. Thiếu niên thực sự không chịu nổi kích thích bá đạo như thế, tầm mắt nhạt nhòa đi, run rẩy giải phóng chất lỏng ngọt ngào vào trong miệng y, đến khi bắn xong vẫn không được y buông tha, phần thân lại bị mạnh mẽ hút vào, nhịn không được bắn thêm một lần nữa.

-Ngọt quá...

Đến khi Tiêu Chiến lấy được lại nhận thức, Vương Nhất Bác đã liếm sạch đi những giọt mật ngọt cuối cùng, tháo dây trói ở đùi cho cậu, dùng tay nâng đùi non lên cắn mút. Làn môi mỏng mà mềm mại di chuyển trên làn da trắng mịn để lại những dấu hôn sắc nét đầy tính chiếm hữu. Chẳng mấy chốc, toàn bộ đùi trong của Tiêu Chiến đã nổi lên đầy những dấu vết ái muội, cho thấy cậu đã là một bông hoa đã có chủ.

Vương Nhất Bác để cho Tiêu Chiến nghỉ ngơi một chút, bàn tay luồn xuống xoa bóp hai cánh mông tròn mẩy. Cảm giác trơn mềm trên tay khiến y cực kì hài lòng. Y cất giọng khàn khàn:

"Hôm nay là ta nợ ngươi,về hoàng thành ta sẽ trả nợ cho ngươi"Vương Nhất Bác cười cười, gương mặt điển trai đã bớt đi vẻ bức người lúc trước, thay vào đó là bộ dáng hết sức nhu hòa mang đến nhiều hảo cảm. Bỗng y hơi nhíu mày, bàn tay dính chặt trên mông Tiêu dừng lại một chút:" Chuyện đau đầu hơn cả là nơi này cơ,nó thật nhỏ"

Tiêu Chiến cắn cánh môi dưới, dùng ánh mắt ướt át nhìn Vương Nhất Bác:

"Ngươi.......xin Ngươi nhẹ một chút..."

Vương Nhất Bác vươn người mút vào đôi môi đỏ mọng của Tiêu Chiến, bàn tay phủ lên cánh mông bóp nhẹ.

-Đuơng nhiên là được, chỉ có điều, ta làm nhiều việc vì ngươi như vậy, ngươi cũng nên biết điều một chút, hầu hạ ta cho tốt,mở chân cho tôi thao, ngoan ngoãn làm một chút...

-Sắc lang! -Tiêu Chiến đỏ mặt mắng.
Vương Nhất Bác cười sáng lạn, tháo dây cột tay cho Tiêu Chiến, vòng tay ôm lấy cậu vào lòng, yêu thương rải từng nụ hôn vụn vặt lên gương mặt xinh đẹp. Tiêu Chiến biết đêm nay mình không thể chạy trốn khỏi người này, mở mắt nhìn thẳng vào đồng tử đen huyền của y

Vương Nhất Bác chen vào giữa hai chân Tiêu Chiến, cánh tay luôn xuống dưới đệm mát xa nhẹ thắt lưng mềm dẻo, thân thể cẩn thận áp sát vào thân mình trắng nõn gần như trần trụi ấy, vui vẻ hôn đánh chóc một cái lên môi

Người đàn ông này vẫn có mặt trẻ con như thế này sao?Tiêu Chiến tự hỏi. Cậu chậm rãi quan sát những đường nét trên gương mặt tinh xảo của Vương Nhất Bác, không nhịn được đưa tay lên chạm vào sườn mặt y. Ngay tại thời điểm này, cậu mới thấy được dung nhan của y thực sự xuất sắc như thế nào, tuy mái tóc và màu mắt đen huyền của Tiêu là nét đặc trưng của người Thanh Loan Quốc, gương mặt y lại có rất nhiều đặc điểm của nam nhân á tư lạp quốc, nét đẹp vương giả trên mặt y làm Tiêu Chiến liên tưởng đến một vị công tước quý tộc trong hoàng tộc á tư lạp. Làn da trơn láng, sống mũi cao ngất, đôi mắt sắc lạnh, cả đôi môi tinh tế của Vương Nhất Bác đang áp lên cánh môi hồng hào của Tiêu Chiến, tất cả đều hoàn hảo đến bất thường, giống như bao nhiêu tinh hoa của tạo hóa đều đổ dồn lên người này vậy.

Với nữ nhân trên thế gian này, lấy được lão công xuất sắc như thế không phải là phúc bảy tám đời sao? Tiêu Chiến ở trong nụ hôn ôn nhu của Vương Nhất Bác miên man suy nghĩ...Cậu thật sự vui không nổi, không biết là ở cùng với y là phúc hay là họa? Người đàn ông này như một ngôi sao băng bá đạo xuất hiện trong cuộc đời cậu, bá đạo chiếm lấy cậu làm của riêng, nói ra những lời làm tim cậu đập loạn... "tên chết tiệt, ta thật muốn ghét ngươi, muốn hung hăng đạp cho ngươi mấy cước, vậy mà giờ đây lại tham luyến mùi hương trên cơ thể ngươi, tham luyến cảm giác khi ngươi chạm vào ta...Vương Nhất Bác, ông là tên xấu xa của xấu xa, sắc lang của sắc lang, dê già Vương Nhất Bác" Tiêu Chiến mắng thầm trong lòng.

Vương Nhất Bác kết thúc nụ hôn ngọt ngào, tách chân Tiêu Chiến ra ra hai bên để lộ miệng nhỏ phấn hồng xinh đẹp kia. Y dùng hai ngón tay chen vào, chậm rãi khuấy đảo, móng tay khẽ cọ cọ vào nội bích non nớn mát xa những nếp uốn li ti, từ từ châm lên ngọn lửa sâu bên trong Tiêu Chiến. Cậu vô thức kẹp hai chân lại, cổ họng phát ra những tiếng ưm a không rõ ràng, phần thân phía trước cũng vì khoái cảm mà ngẩng đầu, ửng đỏ thành màu hồng đào hết sức khả ái. Tiêu Chiến bắt đầu thở dốc, hai chân suyễn ra, tay nắm chăt ga giường, miệng không tự chủ được mà kêu tên Vương Nhất Bác.

-Vương Nhất Bác..Uhm..Vương Nhất Bác..Đừng..ngón tay vào quá sâu a...

Là nam nhân, ai có thể nhìn ái nhân rên rỉ kêu tên của mình mà không có phản ứng cơ chứ. Cự vật bên dưới quần tây đã sưng thành một túp lều, kêu gào được giải phóng. Đến khi tiểu huyệt đã có thể thuận lợi ra vào ba ngón tay, Vương Nhất Bác không đợi thêm được nữa, một đường cởi ra y phuc của mình quăng ra một chỗ, quần cũng nhanh chóng bị cởi ra. Phần thân to lớn đến dọa người bật ra từ trong quần lót đắt tiền khiến Tiêu Chiến sợ hãi lùi về phía sau, đầu ong ong một mảng. Cự vật của Vương Nhất Bác nếu so về kích thước thì cái của Tiêu Chiến chẳng khác đứa trẻ năm tuổi là mấy, quy đầu to bằng quả trứng gà màu tím sẫm, những đường gân nổi lên co giật thoạt nhìn thập phần dữ tợn. Ở khoảng cách này, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy nhiệt độ nóng hừng hực từ thứ đó tỏa ra, thật giống như cái chùy sắt được nung đỏ.

Cậu quả thật khóc không thành tiếng, nghĩ đến cái thứ khủng khiếp đó mà đâm vào bên trong cúc huyệt non nớt bé nhỏ của mình thì sẽ đau đớn đến thế nào. Chưa nói đến độ dài đó, nếu vào hết thực sự sẽ đâm vào đến tử cung... Tiêu Chiến khép chặt hai chân lại, sợ hãi nói:

"Thứ đó của ngươi..quá lớn...không thể đi vào đâu..ta sẽ rách ruột mà chết..."

Vương Nhất Bác cười xấu xa, túm lấy cổ chân Tiêu Chiến kéo lại, một lần nữa áp chế cậu.
"Ngươi là ân nhân của ta, làm sao ta có thể để ngươi chết được? -Nói xong lại phủ môi mình lên môi Tiêu Chiến một lần nữa, đặt thứ đó tại cửa huyệt chậm rãi ma sát.

Tiêu Chiến túm chặt ga giường, nghĩ đến khi Vương thực sự tiến vào mà mình chết thì tiểu Thanh sẽ phải trông cậy đến ai.. Sau một hồi, cậu cắn răng hạ quyết tâm: "Mình nhất định phải sống, chẳng qua là tiến vào rồi ma sát vài cái thôi mà, hắn ta vào không nổi cũng sẽ tự mình rút ra, sau đó sẽ chán ghét và từ bỏ mình, khi đó mình sẽ được giải thoát.." (#Ngưng_ảo_tưởng =)))

Nghĩ đến đó, Tiêu Chiến mới lấy được chút can đảm. Cậu nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc đó. Khi cảm nhận được thứ nóng hừng hực kia bắt đầu chen vào cửa huyệt, tim liền nảy lên một cái.
Vương Nhất Bác dùng tay nhéo đầu nhũ mẫn cảm của Tiêu Chiến khiến cậu "a" lên một tiếng. Y không mất thêm thời gian nữa mà trực tiếp tiến công, muốn ngay lập tức chôn dục vọng nóng bỏng của mình vào dũng đạo hẹp hòi căng chặt kia, biến thiếu niên thành người của y.

Trong một khoảnh khắc, Tiêu Chiến cảm thấy nửa người dưới giống như bị xé toạc làm đôi, bao nhiêu tế bào cảm giác đều tập trung hết xuống địa phương mềm mại kia. Cậu có thể cảm nhận được kích cỡ khổng lồ của thứ ấy, hình dạng của nó và thậm chí cả nhịp co giật của những mạch máu nóng hừng hực. Vách tràng bị kéo căng hết cỡ tưởng chừng như sắp nứt vỡ, lại bị nhiệt độ nóng bỏng của cự vật thiêu đốt, hình thành nên cơn đau đớn không từ ngữ nào có thể miêu tả được. Vương Nhất Bác cũng không hẳn là thoải mái, y mới đi vào đã bị nội bích căng chặt bao lấy không cử động nổi, y bắt đầu hoài nghi cậu có thể tiếp nhận được thứ đó hay không. Tấm lưng cường tráng của Vương Nhất Bác rịn ra một tầng mồ hôi mịn. Y tạm thời không cử động để Tiêu Chiến làm quen dần, dịu dàng vuốt ve thân thể run lên vì đau đớn của cậu.

"Tiêu Chiến, chịu đựng một chút."

"Ư..Vương Nhất Bác..ta......rất đau..."Nước mắt của Tiêu Chiến bắt đầu chảy ra, cậu thật muốn thoát khỏi chỗ này, về với căn nhà ấm áp của mình, cùng mẹ nấu ăn, cùng cha đánh cờ...nhưng khi mở mắt ra chỉ thấy gương mặt vừa xa lạ vừa thân quen của Vương Nhất Bác, trong lòng nhất thời không biết là cảm giác gì.

"Thả lỏng đi Tiêu Chiến, ngươi kẹp chặt như vậy ta không thể nào tiến vào được. "Vương Nhất Bác xoa xoa cánh mông căng mẩy của Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói. Cảm thấy cơ thể căng cứng của thiếu niên từ từ thả lỏng, y quyết tâm dồn lực vào những cú đâm, một lượt thao đến cúc tâm của Ninh Dương.

-AAAA!! Tiếng thét chói tai của Tiêu Chiến vang lên trong căn phòng yên ắng thật khiến người ta phải đau lòng. Cổ họng cậu nghèn nghẹn, đôi mắt nhạt nhòa đi, phần thân vì đau đớn rũ xuống trông rất đáng thương. Vương Nhất Bác cũng không khỏi đau xót, ôm lấy cậu an ủi:

"Ta đã vào được một nửa rồi..Ngươi ráng nhịn một chút, nếu đau quá có thể bấu lấy lưng ta...."

Tiêu Chiến lúc này chẳng còn cách nào khác, cậu vươn tay ôm lấy Vương Nhất Bác, móng tay ở trên da lưng săn chắc ấn mạnh, rớt ra vài tia máu. Vương Nhất Bác cũng không bận tâm đến chuyện đó, chút vết thương cỏn con này làm sao sánh được với cơn đau của cậu bây giờ. Y ôn nhu hôn lên mi tâm của Tiêu Chiến, eo cử động một chút rồi dồn thêm lực nhấn vào.

Trong giây phút Tiêu Chiến tưởng chừng như đã ngất đi vì đau đớn, cậu mơ màng cảm nhận được những nụ hôn đầy yêu thương của Vương Nhất, đầu óc cũng thanh tỉnh ra vài phần. Những lọn tóc đen huyền của cậu rịn ra chút mồ hôi bết vào sườn mặt được Tiêu Chiến gạt đi, thay thế bằng những nụ hôn dịu dàng âu yếm xoa dịu cơn đau của cậu. Tiêu Chiến biết rõ nơi đó của mình ít nhất cũng đã rách ra một chút rồi, vô lực nhìn gương mặt tươi cười của Vương Nhất Bác

"Tiêu Chiến, ta đã vào được gần hết rồi...Từ giờ có thể động. "Y bắt đầu chuyển động eo, dùng cự vật nóng rực của mình ma sát vách tràng của Tiêu Chiến. Quy đầu to tròn tham lam sục sạo tìm điểm bí mật trong nội bích, được tràng đạo ấm áp lại mềm dẻo ôm trọn không khỏi khiến y sung sướng đến run cả tay.

Đối với Tiêu Chiến, tuy bên trong đau muốn chết đi sống lại nhưng trong cơn đau cậu lại mơ hồ tìm được chút khoái cảm, phần thân hơi có dấu hiệu cương lên. Đến khi Vương Nhất Bác đâm trúng phải một điểm nào đó sâu bên trong nội bích, trận tê dại truyền đến khiến cậu đột ngột co rút những ngón chân, nhịn không nổi rên rỉ:

"Uhmm..đừng đụng chỗ đó..."

Vương Nhất Bác biết mình đã tìm đúng nơi rồi, vội vàng rút cự vật ra, một đường đâm thẳng vào trong nhắm đến điểm G kia.

"Aaaaaa...."Thiếu niên cong người nảy lên một cái, phần thân run rẩy bắn ra chút mật dịch lên ổ bụng phẳng lì của cậu.

"Bị ta thao đến bắn? "Vương Nhất Bác mặt dày hỏi lại, lấy ngón tay quẹt dịch ngọt trên bụng cậu, đưa lên miệng nếm thử. "Rất ngọt."

Tiêu Chiến xấu hổ vùi mặt vào trong gối, không thèm trả lời người kia. Y cũng không để bụng, cúi xuống hôn lên bờ ngực trắng ngần, eo tiếp tục đong đưa. Vì kích thích vừa rồi, tiểu huyệt tự động tiết ra dịch ruột non, cùng với chất bôi trơn ban nãy giúp cho Vương Nhất Bác tiến xuất thuận lợi hơn rất nhiều. Y mỗi lần vào ra đều cắm tới tận gốc, lại nhắm đến điểm kia mãnh liệt cọ xát, hại Tiêu Chiến phải hé miệng ra thở dốc, không kìm lại được tiếng rên rỉ.

"Uh..uhmm...uhmm"

Thiếu niên chợt nhận thức được mình đang làm chuyện đáng xấu hổ thế nào, thân thể trần trụi bị áp chặt trên giường, hai chân mở rộng sang hai bên, tiểu huyệt bị bá đạo xỏ xuyên lại há miệng rên rỉ như nữ nhân.. Cậu suýt chút nữa đã cắn lưỡi tự vẫn, không còn cách nào khác rút tay về bịt chặt miệng, ngăn chặn âm thanh đáng xấu hổ phát ra...

Vương Nhất Bác không hài lòng gỡ tay Tiêu Chiến chế trụ trên đỉnh đầu, hàm răng hung hăng cắn cắn môi dưới của cậu buộc thanh âm ám muội kia phải thoát ra khỏi miệng:

"Đừng kìm nén.."

Giọng của Tiêu Chiến bình thường đã trung tính dễ nghe, lúc ân ái tự giác chuyển thành giọng mũi hết sức đáng yêu, rơi vào trong tai là kích thích cường đại. Vương Nhất Bác cảm thấy như được tiếp thêm sức lực bởi thứ xuân dược mạnh nhất, y tăng tốc độ đâm chọc lên nhiều lần, mỗi lần đều giống như muốn thao đến hỏng..

Tiêu Chiến trong nháy mắt cảm nhận được cự vật chạm phải cổ tử cung non nớt, sợ hãi kẹp chặt vách tràng không cho nó tiến thêm một bước. Cậu không biết hành động vô thức của mình kích thích như thế nào đến Vương Nhất Bác. Y gầm lên một tiếng, áp sát mặt vào vành tai mẫn cảm của cậu, khẽ thổi một hơi:
"Lần đầu mà đã kẹp ta thích như vậy..ta sẽ chết trên người ngươi... Ta muốn thao chết ngươi.. -Nói rồi y liền nâng đôi chân thon dài của Tiêu Chiến lên vai mình, dồn lực tiến xuất. Mỗi lần y hoàn toàn đi vào đều sung sướng đến dục tiên dục tử, chỉ muốn vĩnh viễn chôn mình bên trong cúc huyệt tiêu hồn đó. Bỗng nhiên, y cảm nhận được điều gì đó không đúng lắm, dừng lại một chút...

"Vương Nhất Bác...ta muốn..."

Thiếu niên thực sự không biết dáng vẻ này của mình có bao nhiêu câu nhân,Vương Nhất Bác không phải thánh thần, đương nhiên là không chịu nổi. Y gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, quyết tâm ngày hôm nay không thao mỹ nhân này đến kêu cha gọi mẹ, y không phải họ Vương !

Y rút phần thân ra, lật người Tiêu Chiến lại thành tư thế nửa ngồi nửa quỳ, từ đằng sau đem tất cả tinh hoa của mình xỏ xuyên qua cơ thể của Tiêu Chiến. Tư thế này có thể khiến cự vật đi vào sâu hơn, xuyên qua lớp thịt mỏng manh bảo vệ tử cung của thiếu niên xâm lược vào bên trong, khiến cho cậu hét lên thất thanh rồi bắn ra mật dịch. "Vương Nhất Bác!"

Vách tràng thật tự nhiên kẹp lại, suýt nữa đã khiến Vương Nhất Bác không nhịn được mà xuất ra. Y vỗ vỗ cánh mông của Tiêu Chiến, dùng tay đỡ lấy eo cậu, tiếp tục đâm vào. Từ đằng sau, Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy tấm lưng trắng ngần của Tiêu Chiến, kìm không nổi mà cúi xuống rải thêm nhiều dấu hôn lên đó. Bên dưới, cự vật ra ra vào vào, kéo theo một chút thịt non lộ ra ngoài; dịch ruột non cùng một chút máu nhễu ra ga giường ướt đầm thành một mảng dâm mỹ. Âm thanh phốc xuy phốc xuy cùng tiếng thở dốc ái muội quẩn quanh phòng đánh vào tai Tiêu Chiến khiến tim cậu đập loạn.

"Đừng...Vương Nhất Bác...sâu quá...Ta không chịu nổi...Ahhh.."

Lớp thịt non ở tử cung của Tiêu Chiến liên tục bị kéo dãn, hại cậu vừa đau vừa sợ. Hông tự giác đung đưa để tránh đi cú đâm chọc như vũ bão của Vương Nhất Bác, điều này đối với Vương Nhất Bác càng giống như một kích thích cường đại, khiến y gần như phát cuồng, nắm chặt eo Tiêu Chiến cắm một lượt vào đến tận gốc, hận không thể đem thân thể mình khảm vào trong da thịt cậu.

"Ahhh...ahh...uhm... "Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nắm cằm nâng lên, từ đằng sau hôn lấy, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm không rõ ràng. Đầu lưỡi dây dưa triền miên, bên dưới mãnh liệt trìu tống, hai luồng khoái cảm đánh úp khiến Tiêu Chiến điêu đứng. Cậu thét lên một tiếng, tầm mắt mờ mịt đi, bắn ra ga giường.

Vương Nhất Bác làm đến gần một tiếng đồng hồ vẫn không chịu bắn, tiếp tục ôm lấy Tiêu Chiến đổi qua tư thế khác. Thiếu niên thở không ra hơi, thân mình rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, tiểu huyệt tràn ra dịch ruột non theo trìu động của Vương Nhất Bác phát ra những tiếng tách tách. Cậu chôn mặt vào gối, cố gắng mới nặn ra được một câu:

"Ngươi..tại sao lại lâu như thế..."

Vương Nhất Bác không trả lời, cắn cắn cần cổ trắng ngần của cậu, eo vẫn không ngừng đong đưa. Không biết qua bao lâu, Tiêu Chiến lại xuất ra lần nữa, vách tràng theo phản xạ kẹp chặt lấy cự vật đang bá đạo càn quét, Vương Nhất Bác gầm một tiếng thúc mạnh, đem tất cả tinh hoa của mình bắn vào sâu bên trong Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ