Chapter 2 - Thân trâu ngựa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với một nụ cười toe toét, Kim đi vào phòng thử đồ. Ngay sau đó, giọng nói như con nít của mụ già phát ra khỏi đó. 

"Anh yêu, đừng cù lét nữa mà."

Các nhân viên cửa hàng bắt đầu cười khúc khích còn cô thư ký thì ngại đỏ cả mặt.

Mọi thứ dần trở nên thú vị hơn.

Giọng nói như một đứa trẻ biến mất, thay vào đó là tiếng rên rỉ từ môi bà ta.

Phòng thử đồ bắt đầu rung lên, phát ra âm thanh cót két.

Con mụ già điên rồ!

Có vẻ như bà và món đồ chơi mới đang làm tình.

Điều đó lý giải tại sao bà ấy lại muốn đến cửa hàng.

Thông thường, khi một nhãn hiệu mới được tung ra, bà ta sẽ có người mang quần áo đến nhà để bà lựa chọn.

Mụ già đến đây hôm nay vì sự kích thích.

Làm tình công cộng với món đồ chơi mới là mong ước của mụ ta, và mụ đang hiện thực hóa điều đó.

VCL, không thể tin được đây là điều mà tôi đang phải nghe.

Tập đoàn Soonyang chiếm 27% thị trường chứng khoán, với doanh thu hàng năm gần 400 nghìn tỷ và lợi nhuận ròng là hơn 30 nghìn tỷ.

Từ ô tô và đồ điện tử đến thời trang và thực phẩm, không có nơi nào nằm ngoài tầm với của nó.

Dành lấy mọi ưu thế thương mại, nó đã trở thành một phần không thể xóa bỏ của nền kinh tế Hàn Quốc.

Soonyang đã được thành lập bởi hai anh em. Họ sống trong cảnh nghèo khó và làm nghề thợ vàng và thợ bạc.

Vào đầu những năm 1920, dưới sự cai trị của Nhật Bản, Sun-cheol và Yang-cheol ra đời và từ đó nuôi sống gia đình bằng cách làm việc tại một cửa hàng trang sức của người Nhật.

Sun-cheol lanh tay và Yang-cheol lanh lợi là một bộ đôi hoàn hảo.

Họ kiếm tiền bằng cách: Sun-cheol sẽ bòn rút một lượng vàng nhỏ trong khi Yang-cheol sẽ bán nó.

Hàn Quốc được giải phóng khỏi ách đô hộ của Nhật Bản ngay khi hai anh em đang tìm kiếm đất để làm nông nghiệp.

Nếu họ mua đất trước ngày giải phóng, có lẽ hai anh em họ đã phải sống như những người nông dân và Soonyang đã không ra đời.

Người Nhật bỏ lại tài sản của họ khi tháo chạy và chính phủ Hàn Quốc đã bán nó lại cho người dân Hàn Quốc. Bất động sản chính là giao dịch phổ biến nhất.

Thế nhưng Yang-cheol đã mua một nhà kho và cất trữ rất nhiều gạo ở trong đó. 

Không có ghi chép về tổng số gạo dự trữ vì người dân đã xông vào phá kho thóc để lấy trộm gạo và lính Nhật đã đốt hết sổ sách trước khi họ rời đi.

Yang-cheol là người đứng sau vụ này.

Trước khi chính phủ Hàn Quốc tìm ra số lượng gạo được giữ trữ trong kho, hai anh em này đã bán hết sỗ gạo và kiếm được cả gia tài. Sau đó họ mua các bất động sản và doanh nghiệp.

Việc này đã tạo ra một ma trận Soonyang.

Kể từ lúc đó, hai anh em hợp tác với chính phủ Mỹ, Yang-cheol lanh lợi độc quyền sản xuất đường trong khi Sun-cheol lanh tay xây dựng xí nghiệp.

Nhờ sở hữu bộ đôi hoàn hảo, Soonyang phát triển vượt bậc. Thế nhưng hai anh em đã không muốn chia sẻ quyền lực. Họ bắt đầu tranh giành lẫn nhau.

Yang-cheol, người nắm giữ sổ sách, đã lên kế hoạch tống Sun-cheol vào tù. Ông ta đã thực hiện gian lận trong việc sao kê tài khoản của Soonyang, và khiến Sun-cheol bị kéo vào tù với lý do tích lũy tài sản bất hợp pháp.

Kết quả là, cuộc chiến giành quyền lực kết thúc, và Yang-cheol trở thành chủ tịch của Soonyang.

Mang trong mình nỗi hận thù, Sun-cheol phải đối mặt với cuộc sống trong tù tội, bị chính những đứa con của mình bị ghẻ lạnh và lãng quên.

Yang-cheol, người đã đưa Soonyang trở thành một trong những tài phiệt hàng đầu quốc gia, qua đời ở tuổi 78.

Ông có 3 con trai, 1 con gái và 12 cháu ngoại. Con trai cả của ông, Young-ki (hiện 76 tuổi) thừa kế Soonyang.

Con trai cả của Young-ki, Young-jun (50 tuổi) là phó chủ tịch. Tôi là một trong bảy thư ký chính của ông ta.

Mặc dù vị trí có vẻ cao, nhưng nhiệm vụ chính của tôi là dọn dẹp đống lộn xộn của ông ấy.

Có vẻ như tôi không khác nhiều so với một người hầu nhưng có hơn 70.000 nô lệ đang cố gắng tranh giành vị trí của tôi. Và họ có thể bị sa thải bất cứ lúc nào trong khi tôi có thể được thăng chức lên làm quản gia.

Và tôi sẽ trở thành quản gia.

Mặc dù tôi đã tốt nghiệp đại học ở một thị trấn nhỏ; tại một cuộc thi mà Soonyang tổ chức, tôi đã thuyết trình về nhân lực và đã thu hút sự chú ý của Tập đoàn.

Khi tôi nhận được thư chấp nhận từ Soonyang, cha tôi đã gọi tất cả họ hàng đến và tổ chức một bữa tiệc.

Ông ấy chắc hẳn đã mong đợi rằng tôi sẽ được nhận vào làm việc tại một công ty nhỏ trong thị trấn.

Cha tôi lại tổ chức một bữa tiệc nữa khi tôi được bổ nhiệm vào Trụ sở Hoạch định Chiến lược Tương lai ở tòa tháp chính của Soonyang.

"Soonyang thật là biệt chọn người tài, ha!" người cha say xỉn của tôi sẽ không ngừng khoe khoang về con trai mình.

Nhưng từ ngay ngày đầu tiên tôi đã nhận ra, tại sao một sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học ở một thị trấn nhỏ lại được chọn. Họ cần ai đó để xử lý những chuyện tầm thường, và cả giơ bẩn.

Nhiệm vụ đầu tiên của tôi được giao là...

"Nhổ hết cỏ dại!"

Trở thành một người làm vườn trong ngôi nhà của Chủ tịch.

Người làm vườn liên tục cằn nhằn về ba tân binh, bao gồm cả tôi. Chúng tôi nhổ sạch cỏ dại trong bộ quần áo ướt sũng mồ hồi.

Hai người kia không thể tồn tại được nửa năm, nhưng tôi đã vượt qua được mọi khó khăn, làm mọi thứ có thể cho đến khi tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Khi trên bàn làm việc của tôi bắt đầu có những chồng giấy, cách mọi người đối xử với tôi đã thay đổi.

Ánh nhìn của họ đã chuyển từ chế nhạo sang dè chừng vì tôi có đặc ân: thường xuyên được đến nhà của Chủ tịch.

Mọi người trong gia tộc quyền quý ấy rồi sẽ biết tên tôi, Yoonn Hyun-woo. Và khi tên của tôi càng được gọi nhiều hơn thì tôi càng được biết đến những nhân vật thực sự của gia đình tài phiệt.

Tôi đã mang chức 'Thư ký trưởng' theo tên mình trong 8 năm, và bây giờ, 4 năm sau, tôi có thể ngồi cạnh Phó Chủ tịch uống soju.

Tôi đã 40 tuổi rồi, vậy nên việc thăng lên cấp lên chức danh quản gia trong vòng 10 năm không phải là một giấc mơ phi lý.

Và...

Cuối cùng thì ngày ấy đã đến, tôi nhận ra mình sẽ được đề cử vào vị trí quản gia.

"Hãy chuẩn bị cho một chuyến công tác," Phó Chủ tịch nói.

"Đến đâu, thưa ông?"

"Moldova." ông ấy nói.

Đó là vì quỹ đen của ông ta.

"Chuyển tiền vào tài khoản của cậu".

"Vào tài khoản của tôi, thưa ngài?" Tôi ngạc nhiên nói.

Theo như tôi được biết, đấy là hơn 1 nghìn tỷ. Số tiền đó sẽ đứng dưới tên tôi?

"Đến cả vợ tôi tôi còn không thể tin tưởng, nhưng cậu thì khác. Câụ là người tôi có thể giao phó tiền bạc, " ông ta nói.

Phó Chủ tịch nhìn tôi chằm chằm, môi nở nụ cươieef.

"Gì cơ? Cậu định ôm tiền bỏ trốn à?"

"Sẽ không, không thể nào, thưa ngài."

"Nhưng dù sao, một khi cuộc điều tra truy tố kết thúc khi đã xác định được rằng số tiền bị thiếu, hãy chuyển tiền trở lại tài khoản của tôi," ông ta tiếp tục.

"Cậu cứ nói với gia đình là đi công tác, nhưng đừng có đề cập đến Moldova, cậu hiểu không?"

"Tất nhiên rồi, thưa ngài." Tôi đã trả lời.

Ngay khi tôi vừa bước ra khỏi văn phòng, người phụ nữ Ferrari đưa cho tôi một phong bì.

"Nó chứa mọi thứ anh cần cho chuyến đi. Ước gì tôi có thể đến Moldova," cô ấy nói.

"Cô sẽ đi cùng tôi chứ? Bất cứ khi nào cô sẵn sàng... "

"Ha, không đâu, trừ khi anh có máy bay riêng,"

À đúng rồi, cô ta luôn bay trên máy bay riêng với Phó Chủ tịch.

Thực tế lên, Hyun-woo.

Ngày hôm sau, tôi lên Korean Air và khởi hành đến Moldova.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro