Chapter 5 - Sinh nhật của nhà tài phiệt (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở hàng ghế sau, anh trai và tôi ngồi lặng lẽ cho đến khi về đến dinh thự của ông nội, những kỷ niệm cũ trở về trong tâm trí tôi. Bố mẹ cũng lặng như tờ, khuôn mặt họ đầy sự lo lắng và bất an.

Dinh thự của ông nội trông giống như một tòa lâu đài với bốn tòa nhà hai tầng  và có cả hai tầng hầm. Bãi đậu xe trải nhựa có sức chứa khoảng 50 chiếc ô tô. Bức tường đá bao quanh dinh thự cùng hàng cây cối rậm rạp khiến nơi đây trông như là Fort Knox... Hai người bảo vệ cúi chào và mở cánh cửa lớn, ra hiệu cho xe chúng tôi tiến vào.

Khu vườn nơi tôi từng nhổ cỏ hiện ra trước mắt, trong đó có rất nhiều khách đang tận hưởng và trò chuyện, tận hưởng hơi ấm của buổi đầu hè. Chúng tôi bước ra khỏi xe và bước vào tòa nhà chính trắng toát màu vôi, một số người chào đón chúng tôi bằng một cái gật đầu nhẹ trong khi những kẻ khác thì vờ như không nhìn thấy. Tôi tìm kiếm trong trí nhớ của mình, cố nhớ lại vì có thể sẽ có một ai đó liên quan đến cái chết của tôi theo một cách nào đó. 

Khi chúng tôi bước vào tiền sảnh và đi vào phòng khách chính, tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Gia đình có lẽ sẽ đối xử với chúng tôi như thể chúng tôi là những vị khách không mời. Điều gì sẽ xảy ra với chúng tôi, điều gì sẽ xảy ra với gia đình tôi Họ sẽ phớt lờ chúng tôi như thể chúng tôi vô hình?

Trong phòng khách, có tám người đang ngồi trên sô pha. Sói và cáo; những ứng cử viên cho cuộc đua thừa kế. Họ sẽ đếm ngược từng ngày cho đến khi ông nội qua đời, để giành lấy phần của mình trên chiếc bánh Soonyang.

Con trai cả, Jin Young-ki.

Con trai thứ hai, Jin Dong-ki.

Con trai thứ ba, Jin Sang-ki.

Con gái duy nhất, Jin Seo-yun.

Và con trai út, cha tôi, Jin Yun-ki, người luôn cố gắng tránh ánh mắt sắc bén của họ.

Một khoảng im lặng ngắn sau đó. Khi mẹ tôi cúi đầu chào,


"Cậu lại đến muộn!" một giọng nói chói tai vang lên.

Chủ nhân của nó là mụ già đã làm tình với cậu bảo vệ trẻ trong phòng thử đồ. Tính cách của bà ta so với lúc đó vẫn y hệt. Tôi không thể không cười khi lại nhìn thấy mụ.

Cha tôi bối rối và nắm chặt tay tôi như muốn nói tôi 'dừng lại đi'.

"Mày mới cười đấy à? Thằng ranh con, sao mày dám?" Bà ta cau mày hỏi, người bật dậy như muốn tặng tôi một cút tát.

"Ngừng được chưa? Mọi người đang tụ họp đông đủ mà em còn làm ầm lên hả?" Jin Dong-ki nói.

"Nhưng thằng ranh đó..."

"ĐỨA NÀO DÁM TO TIẾNG TRONG NHÀ TA?" 

Tất cả những người trong phòng khách đều nhìn về hướng giọng nói phát ra. Đó là ông nội tôi, Jin Yang-cheol, Chủ tịch của Soonyang. Ông đang đứng ở trên bậc thềm dẫn lên lầu.

Mặt nạ thép.

Sở dĩ người ta đặt cho ông nội biệt danh như vậy vì ý chí của ông ấy cứng như thép và luôn được thể hiện rõ trên khuôn mặt. Và cũng bởi vì trái tim lạnh lùng và tâm trí bướng bỉnh của ông: người sẵn sàng bỏ tù anh trai để bắt gọn mọi quyền lực về tay mình. Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với ông ấy trước đây. Tuy nhiên, các con của ông lại tỏ ra sửng sốt khi ông xuất hiện.

Họ sợ ông ấy.

Tất nhiên nguyên nhân của nỗi sợ là vì tiền. Sợ không được thừa hưởng phần tiền đó, sợ bị anh chị em cướp mất phần mình, và sợ không được giữ lấy cái danh tài phiệt. Những nỗi sợ ấy đan vào nhau, khiến họ càng sợ ông nội hơn

Chủ tịch bước xuống bậc thềm và đứng giữa phòng khách.

Tôi nuốt khan. Ông nội sẽ phản ứng thế nào? Ông ta sẽ chào đón tôi hay gạt tôi sang một bên? Tôi liếc trộm bố mẹ. Trông họ vô cùng lo lắng.

"Thưa bố bọn con đã tới ạ..." bố mẹ và anh trai tôi cúi chào. Ông liếc nhìn họ qua khé mắt. Ánh mặt như thể phải nhìn vào lũ sâu bọ. Và rồi ông nội nhìn tôi. Một con sâu khác...

"Awww, cún con của ông! Lâu lắm rồi mới được gặp cháu." ông ấy nói. Miệng tôi há hốc còn mắt thì nhòe đi.

"Ông đã bảo là phải tới chơi thường xuyên mà! Sao lại quên thế!?"

Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao ông ấy lại tốt với tôi như vậy. Tôi nên phản ứng thế nào?

Không để cho tôi suy nghĩ, ông nội bế tôi lên và nói.

"Ông có thứ muốn tặng cho cháu đấy, có tò mò không nào!?"

'Gì đây, tại sao ông ta chỉ niềm nở với mỗi mình tôi?'

Ông đưa tôi lên một căn phòng trên lầu, trong đó có một con ngựa con ở góc phòng. Tất nhiên nó không phải là thật, mà là một món đồ chơi. Tôi nghĩ rằng sẽ có một cái công tắc hoặc điều khiển nào đó để tôi bật nó lên. Không chỉ có thế, căn phòng còn tràn ngập toàn đồ chơi.

"Thế nào? Ông đã chuẩn bị món quà này đúng như lời cháu muốn đấy? Cháu có thích không?"  ông ta đặt tôi xuống và hỏi.

Tôi chưa thể chắc chắn, nhưng ông ấy có vẻ thích tôi.

Đột nhiên lương tâm ông ta đột nhiên trỗi dậy sau khi vứt bỏ con trai út sao? Tuy bị ép chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng ông đang ngầm tha thứ cả gia đình tôi bằng cách đối xử tốt với tôi à?  

Đằng nào mình cũng chuyển sinh vào cơ thể này... Hay là thử xem mình có thể thân với ông ta đến mức nào.

Tôi vuốt ve con ngựa đồ chơi, ngước lên nhìn ông nội với một nụ cười nhẹ.

"Ông ơi! Cháu thích mọi thứ có thật cơ" tôi nói.

"Hử?"

"Cháu thích cưỡi ngựa thật chứ không phải đồ chơi. Cháu cũng xe thật lái được trên đường và tàu thật nổi được trên mặt nước cơ." tôi nói.

Ông ấy hẳn đã rất ngạc nhiên. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta đằng sau chiếc mặt nạ thép.

"Thật... Cháu thậm chí có biết ý nghĩa của đồ thật không?" anh ấy hỏi.

"Vâng," tôi trả lời, ngây thơ nhất có thể. "Là những thứ mà ông tạo ra ạ."

Lần này tôi có thể thấy rằng ông ta đã sửng sốt.

"Ông tạo ra được ô tô, tàu thuyển và TV thật mà." tôi tiếp tục, "Cháu thích mấy cái đó ạ."

Ông nội - Chủ tịch Jin sẽ hiểu ý của mình như thế nào? Mình có qua được bài kiểm tra của ông ta không?
"Hmm, Do-jun?"

"Vâng, ông nội." Tôi đã trả lời.

"Nếu cháu muốn một cái gì đó thực sự, cháu phải làm việc chăm chỉ. Và cháu có thể trải nghiệm một cái gì đó đáng sợ. Nhưng nếu cháu muốn thứ gì đó không có thật, tất cả những gì cháu phải làm là tận hưởng nó." ông nói.

Một cái gì đó đáng sợ? Sẽ có điều gì đáng sợ hơn cái chết mà tôi đã phải đối mặt Ông ấy tiếp tục và trình bày cho tôi một loạt lời khuyên không được yêu cầu.

"Đầu tiên, cháu cần phải học," ông ta nói.

"Ý ông là ở trường ạ?"

"Hiện tại, phải.""Nếu cháu giành được vị trí thứ nhất ở trường, ông sẽ cho cháy một con ngựa thật chứ?"

"Gì?" ông ấy cười thành tiếng.

"Một con ngựa thật đắt tiền lắm... chà, nếu cháu đạt điểm A liên tục trong một năm, ông sẽ mua cho bạn một con vào ngày sinh nhật của cháu, thế thì sao?"

Thật dễ đoán. Tất cả những gì ông ấy yêu cầu là một đứa trẻ 10 tuổi phải học hành chăm chỉ. Nó có thể là gì khác?

Tôi nghiêng đầu và nói, 

"Chà.."

"Cháu đã bỏ cuộc rồi à?"

"Không, nó rất dễ ạ. Cháu nghĩ là ông muốn thử cháu đến khi cháu tốt nghiệp. Nhưng trong một năm, cháu có thể dễ dàng làm điều đó," tôi cười toe toét nói.

Ông nội dường như đã nhận ra và giật mình nhìn tôi đã thay đổi như thế nào.

"Được rồi. Ông rất mong đợi đấy, sau đó. Đạt điểm A ở tất cả các môn," ông ấy nói, và tiếng cười sảng khoái vang lên sau đó.

Ông đưa tay ra và nói.

"Hãy đi xuống cầu thang. Ăn tối và chơi với anh em họ của con."

Tôi nắm tay ông thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro