Thịnh thế thanh phong 141-145
Copy from http://bobenkia.wordpress.comsorry the owner for not asking permission to upload this story here…
Copy from http://bobenkia.wordpress.comsorry the owner for not asking permission to upload this story here…
Viết để thỏa mãn sở thích của bản thân ^^ Yêu hai người này lắm nên ghép a ~ :3 Ai không thích làm ơn quay về và đừng xem -_- ;))) Lần đầu viết có gì bỏ qua nhé ^^…
A game of hearts.From: @somehowdubiousTo: @_eternalviolet_Chỉ là vài dòng văn vụng về nhưng mong em sẽ thích.…
Một chút yêu thương của mình#Nhii87…
Thời gian là một thứ luôn luôn không bao giờ dừng lại. Nó không bao giờ chờ đợi một ai cả. Nó sẽ mãi như vậy, mãi mãi như vậy. Nhưng không có ai dám chắc rằng là thời gian có không bạn cả. Liệu thời gian có bạn không? Hãy chờ xem.…
đã là dân chơi thì không sợ mưa rơiđã là dân cú thì không sợ thất thủstart: 110818finish: ???…
"Tháng năm ấy là Thanh Xuân.Và anh cũng chính là Thanh Xuân của em."Viết chomột thời thanh xuânđã qua của chúng ta.Từng rất xinh đẹp, lộng lẫy,nhưng cũng ướt mềm nỗi đauvà nước mắt.…
"vậy em đã uống thuốc chưa?"tôi đã mong cơn sốt thôi hoành hành nhưng rồi tôi ước nó kéo dài thêm chút nữa thì tốt, để tôi có một cái cớ hoàn hảo, để tôi lại được anh quan tâm nhiều như thế này. và đau là mấy cũng được, chỉ để thêm lần nữa thôi, tôi được thử lại đôi chút của cái vị ngọt lành trên màu tình tươi nhuận mà hẳn đã nằm chơ vơ trên những trang dĩ vãng."em chưa, anh ạ."…
Chủ tiệm hoa và cậu bạn trai không phải người bình thường của anh ta.cp: taegyu (kang taehyun x choi beomgyu) soojun (choi soobin x choi yeonjun)cameo: huening kai x gấu bông.plot được lấy từ một bạn trên group "taegyu wattpas/fanfic" này là shortfic thui nên nó sẽ chỉ có vài chap thui nhe…
Cô gái đến từ chiều không gian khác.Cô ấy biết gần như cả câu chuyện.Vậy rồi cô ấy có ngăn được những cái chết đã được định sẵn?Đọc đi rồi biết, nói trước mất hay.…
Mình chỉ ghi lại cốt truyện cho bạn nào muốn đọc, nếu bạn không thích có thể bỏ qua nha >///<…
Bạn thấy mình lạc giữa vô minh.Vô minh, bạn không rõ ai đã tìm ra khái niệm này, nhưng khi bạn đọc được nó từ thơ Zelda, bạn chợt hiểu. À thì ra đó là nơi tuổi trẻ mình đang chôn vùi.Đứng giữa miền miên viễn, tay với không ra khỏi tàn đêm, khung cửa chẳng thể ngăn nổi gió luồng... chỉ những cô độc, và tiếng gào thét thất thanh của đôi bán cầu não.…
Ở góc phố kia, người ta đồn có một tiệm ảnh nọ, mỗi bức ảnh chụp ra đều là tâm nguyện của mỗi người. Một khi đã chụp ảnh chỉ có thể lấy, không thể trả lại. Chủ tiệm ảnh là một cô gái, người ta gọi cô là "bà chủ", vì sao lại nói vậy? vì chẳng ai biết tên cô ấy đâu...suỵt, cái này là bí mật nhé, mỗi lần đến nhớ đưa cho cô ấy một món quà "dễ thương", vì biết đâu được, ngày hôm sau tủ đầu giường của bạn có lẽ sẽ có một viên kẹo nhỏ đấy... và người ta gọi nó là tiệm ảnh phố mười ba.…