[Võng Du] Trọng Sinh Chi Võng du báo thù

[Võng Du] Trọng Sinh Chi Võng du báo thù

9,609 433 31

Tên truyện: Trùng sinh chi võng du báo thù (Bỉ Ngạn Vong Ưu)Tác giả: Vân Đạm Phong Khuynh.Thể loại: Trùng sinh, võng du, nữ cường, HE .Văn Án: Văn án vô năng, mỗ không biết viết văn án nhưng sẽ nói qua nội dung như sau: Bách Lí Khinh Doanh, đại tiểu thư của tập đoàn Bách Thị. Từ nhỏ bị thất lạc, năm 12 tuổi được nhận về gia tộc để bồi dưỡng. sau này vì gia tộc đầu tư vào game 'Luân Hồi' nên cũng tham gia ai ngờ lại bị lợi dụng, cuối cùng chết thảm, cả tập đoàn cũng sụp đổ theo. Không ngờ, ông trời cho cô sống lại một lần nữa năm cô 12 tuổi, nghĩ về những điều sắp xảy ra. Khinh Doanh tự hứa:" Ta chính là một linh hồn cả địa ngục cũng không chất chứa! Các người đã có gan hãm hại ta, vậy thì các người phải có đủ sức mà nhận lấy sự trả thù của tôi, một bông Bỉ Ngạn bên bờ Vong Xuyên, trải qua vạn năm uống Vong Ưu tửu cũng không thể quên đi nỗi hạn này! Ta, Bách Lý Khinh Doanh xin thề, đời này sống lại thì họ, một người cũng đừng mong sống tốt!!!"…

Con Gái Nhà Nông

Con Gái Nhà Nông

93 0 86

Tác giả: Lý HảoThể Loại: xuyên không, điền văn.Số chương: 176Trạng thái: FULLEditor: ChieuNinhNội dung: Một câu chuyện thuần điền văn, kể về cuộc sống nông thôn làm ruộng, một câu chuyện có nhiều yếu tố đan xen. Tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần nhưng mà láng giềng gần có đôi khi cũng sẽ ham món lợi nhỏ tiện nghi.Đều nói ra trận phụ tử binh, đánh đổ thân huynh đệ , nhưng mà trong quan hệ huynh đệ vẫn có tâm tư riêng. Đều nói bàn tay có ngón dài ngón ngắn nhưng trưởng bối cũng không cần quá bất công như vậy. Xung quanh thì muôn vàn loại người, có người mạnh mẽ , có ích kỷ, có thành thực, còn có...vân vân. Nói tóm lại Vương Phúc Nhi cảm thấy rằng chỉ có một chữ loạn.…

[ON-GOING] Chân Thành - Giảo Xuân Bính

[ON-GOING] Chân Thành - Giảo Xuân Bính

2,698 152 17

Tên tác phẩm: Chân ThànhTên tiếng Trung: 当真Tác giả: Giảo Xuân BínhTình trạng: 79 chương toàn văn + 12 chương NTThể loại: Hiện đại, giới giải trí, hào môn thế gia, điềm văn, sủng ngọt, HEEditor: Peachy | Peach A ChuBook cover: Yến NgọcNgày gieo hạt: 11.05.2020Wattpad: @motquadaoWordpress: motquadao.wordpress.comVăn án:Lê Chi thông minh, ngọt ngào lại hiểu chuyện, ngày ngày đều rót mật bên tai: "Tống ca ca, yêu anh nhiều lắm đó, moa moa da!"Sự chuyên nghiệp này khiến Tống Ngạn Thành vô cùng hài lòng, mười vạn tiền lương hàng tháng quả là xứng đáng.Ngày cô đoạt Ảnh hậu, tài khoản Weibo lớn nhỏ đều bị công khai, từ bát súp gà thường ngày, ảnh selfie cực phẩm, tới cả những tình cảm thuần khiết của thiếu nữ mới lớn.Fan hâm mộ cảm động gào khóc, Chi Chi của chúng mình si tình quá! Hôm nay phải tiếp tục yêu cô ấy nhiều hơn ngày hôm qua!Chỉ có Tống Ngạn Thành cảm thấy sét đánh ngang trời: "Thì ra em ở bên anh chỉ vì anh giống với mối tình đầu đã khuất của em?""Đó là vinh hạnh của anh đấy!""???"Nhân vật chính: Lê Chi, Tống Ngạn ThànhTóm tắt nội dung: Một đoạn hiểu nhầm đẹp đẽ.Tình cảm ta trao người là chân thành, người lại coi ta là thế thân.…

Cô bé Tarako:3

Cô bé Tarako:3

0 0 1

Xin chào,tôi là Ruma Tarako tôi sinh ra trong một gia đình giàu có.Tôi có 2 chị gái và 1 anh trai.Bố mẹ luôn bênh vực anh tôi và chị tôi còn tôi thì chẳng ai yêu.Vào một ngày,trời thu trong xanh tôi thấy một ông lão đang ngồi bên một cái giếng cũ tay ông cầm một cây vĩ cầm.Tiếng đàn của ông vang lên,tôi lại thấy yêu đời.Ông quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và hỏi tôi rằng:"Cháu gái,cháu nhìn ông sao?".Tôi đứng im và lẳng lặng một câu:"Dạ!".Ông ấy nhìn tôi và mỉm cười,tôi cảm giác tôi đã quen ông ấy từ trước,một hạt bụi bay vào mắt tôi,tôu lấy tay dụi mắt.Khi tôi bỏ tay ra thì ông lão ấy đã biến mất,tôi đã đi tìm ông ấy nhưng không thấy đâu cả!Tôi mới đi về nhà,lúc ấy tôi có cảm giác hơi buồn một chút.Khi về nhà thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là một bức thư được để ngay ngắn ở trên bàn.Tôi vội vã đọc và tôi biết rằng mẹ tôi và anh chị tôi đã bỏ tôi mà đi.Tôi không rõ lý do vì sao lại như vậy nữa.Lúc đầu,tôi tưởng họ chỉ đùa thôi nhưng khi tôi tìm hết trong nhà thì tôi không còn tin đó là một trò đùa nữa.Tôi đã khóc rất nhiều,tối đó tôi ra lại chiếc giếng mà hôm nay ông lão bí ẩn đấy đã đánh một bản đàn vì cầm.Tay tôi cầm bức thư,bức thư ướt nhẹp vì tôi đã ôm nó mà khóc.Thế rồi tôi mệt quá,tôi thiếp đi trong chốc lát.Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang ở đâu đó!Không phải là chiếc giếng hôm qua mà tôi đã ngồi.Tôi thấy khá sợ nhưng tôi vẫn đi dù sợ thế nào!Ở đây thật rộng lớn,xa xa tôi nhìn thấy một con ngựa thần.Tôi nghĩ đó là giả nhưng không thứ mà tôi nhìn thấy hoàn toàn là sự thật.Ô kìa!Là ông lão hôm qua đây mà,ông ấy đang nói chuyện với một bà lào,tay bà lão ấy cầm một cây đàn guitar .Họ đang nói chuyện khá vui vẻ,tôi bước đến gần họ và nói:"Xin chào".Ông bà ấy bất ngờ và hỏi:"Cô bé,sao cháu lại ở đây?".Tôi bình tĩnh và kể cho họ mọi chuyện đã xảy ra vào hôm qua.Ông bà nhìn tôi và âu yếm như một đứa cháu:"Thật tội nghiệp cho cháu,hãy đi cùng ông bà,bọn ta sẽ nuôi lớn cháu!".Tôi suy nghĩ môtj lúc lâu rồi gật đầu!Có lẽ đây sẽ là một chuyến phiêu lưu dài dài.…