vong du chi tac hanh thien ha 290-306
…
Đọc ik rồi bt >>>>…
Tất cả mọi thứ đều có bắt đầu…
có ngọt ngào , có soft , có thêm cả h+ luôn naa…
Han Wangho đoán này là plan D…
Thể loại: tình gái, học đường, hiện đạiTác giả:Hoa QuỳnhPhó Vạn Hoa đang nằm trên giường bệnh. Nhìn ở phía cửa sổ, mùa thu lại đến lá vàng rơi lả chả xuống sân. Cô cũng không còn tuyệt vọng gì trên thế giới này nữa. Chỉ cần người cô yêu mãi mãi bình an và khỏe mạnh có mà qua thế giới khác cô cũng an lòng. Lệ Tâm Phương mới xét nghiệm cho Hoa ra ngoài, cô thật sự rất sốc vì Phó Vạn Hoa đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Cô đường đường là một bác sĩ chữa bệnh cho rất nhiều người nhưng người mình thương nhất, yêu nhất thì vẫn không thể nào chữa được.Cô bước vào phòng bệnh của Hoa, nói lớn:"Sao em lại giấu chị? Em bị mắc bệnh phổi sao lại không nói với chị?"_ Nước mắt của Phương từ khóe mắt lăn xuống má. "Em không muốn chị lo lắng. Em sợ người mình thương khóc, sợ người mình thương đau lòng. Em giấu để cho chị không đau."_Hoa vừa nói vừa an ủi.Phương ngồi xuống ghế kế cạnh giường cô."Sao em lại không nói chứ? Chị rõ ràng là bác sĩ chữa bệnh cho nhiều người, nhưng người mình thương, ân nhân mình cả đời vẫn không chữa trị được. "_Phương khóc nức nở"Chị đừng khóc nữa! Chị khóc nữa là em đau đấy!"_Hoa dịu dàng nói, vuốt tóc Phương nhìn cô chăm chú.Hoa an ủi Phương, bằng cách trao nụ hôn cho cô. Hai người môi kề môi, bám chặt vào nhau không buông. Hoa buông ra. Phương đã đỏ mặt tía tai.Hoa dỗ ngọt:" Mới hôn một chút, mà chị đỏ mặt rồi! Hihihi...""Đỏ mặt gì chứ?"_Phương hét lớnCuộc vui nào mà không tàn. Năm sau, Hoa đã ra đi mãi mãi do căn bệnh. Ngày cô đi trời cũng buồn, đất cũng buồn, c…
Như tựa bài…
mik lamk chk vk hok kok nanhk navh cacb…
PJ mới lấy ý tưởng từ cuộc sống thường nhật :>>…
chỉđể lưumấy bài taothik thôiko cần votes, comment gì cả…
Lần đầu thấy cậu, tôi chỉ thấy đó là một người lạnh lùng, cậu tàn nhẫn, tàn nhẫn với thứ tình cảm của cô đối với mình "Bây giờ anh còn khóc không?" "Cô tưởng ai cũng như cô dễ dàng khóc à" ...Lúc đấy, tôi luôn tin tưởng rằng, cậu là con người mạnh mẽ, sẽ không ai làm cậu khóc được..không một ai "Anh liệu có thể yêu em không?" "Đừng mơ tưởng tới" "Nếu anh không thể yêu em, vậy thì buông tha em đi, làm ơn" Tôi khóc lóc cầu xin cậu, nhưng cậu lạnh lùng gạt tay ra, lời nói lạnh lẽo khiến trái tim tôi tuyệt vọng "Tôi tuyệt đối không tha cho cô, cả đời này, có chết, cô cũng chỉ có thể chết trong tay tôi"... "Hi vọng rằng anh có thể nghĩ tới em, dù chỉ là một góc nhỏ trong tim anh" "Đừng như vậy, xin em"Cậu gục xuống vai tôi, chất lỏng ấm áp ấy thẫm ướt vai tôi "Anh khóc rồi""Thanh xuân của tôi, rực rỡ như ánh mặt trời. Nhưng năm tháng sau đấy, thật sự khiến tôi chỉ muốn đắm chìm trong thanh xuân của mình, bởi tôi đã mất đi anh ấy. Hãy trân trọng thanh xuân của mình, có thể bây giờ bạn muốn thời gian trôi qua nhanh, nhưng khi nhớ về, chỉ còn là kí ức của riêng ta, chỉ còn mùi vị nhớ nhung tới năm tháng rực rỡ ấy"…