Anh và Em cùng đi qua năm tháng tuổi trẻ
Dành cho những người trẻ đang yêu nồng nhiệt , tin tưởng vào những điều ngọt ngào mà tình yêu mang lại .…
Dành cho những người trẻ đang yêu nồng nhiệt , tin tưởng vào những điều ngọt ngào mà tình yêu mang lại .…
💘💘Cậu đừng thế nữa!!~😶😶Tại sao chứ !?💓💓Vì nếu cậu cứ như vậy tớ sẽ bị thích cậu thêm mất!!💕💋…
🎶Thanh xuân của bạn vì ai mà nở rộ...?? Thanh xuân của tôi vì các cậu ấy mà trở nên rực rỡ vô cùng........! 🎶''Cảm ơn các cậu, vì đã xuất hiện trong thanh xuân của tôi''🌹Fangirl🌹📎 Wannable 📎🌱🌱🌱🍃🌸🌸🌸🍃🌱🌱🌱…
Tên truyện đã nói lên tất cả :)))…
Tên truyện: Vẫn luôn là emTác giả: Phương ChiNhân vật: - Nam chính: Lưu Trọng Quân -Nữ chính: Hoàng Lạc YênThể loại: Ngôn tình, thanh xuân vườn trường, đô thị, HENội dung: Trong một khoảnh khắc nào đó bỗng dưng chúng ta lại gặp lại mối tình đầu của mình thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Một mối tình mà thời thanh xuân ta chẳng thể nào quên được.…
tôi là một vật thí nghiệm, nhưng đã trốn thoát thành công. Tôi chạy trốn và lang thang những vùng đất xa vời cùng với tâm trạng và những cảm xúc rồi bời, tôi cố gắng đi, đi trên những nền đất lạnh lẽo và chịu những cái đói qua ngày dài.sau đó một cô gái đã cứu tôi, cô ấy tự nhận mình là Sơ của một tu viện gần đó, gương mặt hiền dịu và trong sáng của cô ấy đã làm một cho một cô bé như tôi phải ấn tượng, nét đẹp tựa như dịu hiền đó khiến tôi muốn chiếm cô ấy là của riêng, một người mẹ của riêng mình. Sơ Marie đã đưa tôi vào tu viện, cô ấy đã chăm sóc tôi qua từng tháng năm, tôi yêu cô ấy lắm, nhưng...sự cố đó đã ập đến, khi tu viện trưởng đã ra tay bóp nát cổ Sơ Marie, khiến cô ấy không còn thở nữa, và sau đó vứt cô ấy xuống trên nền đất lạnh đó, không thương tiếc. Tôi đã thấy tất cả, và tôi đã chứng kiến ánh mặt trời soi sáng cuộc đời tôi đã dập tắt. Con quái vật điên khùng đó đã khiến ánh dương của tôi không còn chiếu sáng được nữa.ôi trời, cảm xúc gì đây? Cảm xúc giận dữ không kiểm soát này là gì đây? Tôi đã lao lên như một kẻ điên và nắm lấy cổ của tu viện trưởng, và sau đó...bà ta không còn thở nữa. Tôi đã tàn sát hết những lũ trẻ và các Sơ trong tu viện, con dao bếp đã ướt những giọt máu đỏ tươi, chiếc áo đầm trắng nhuộm một màu đỏ hôi hám, những vũng nước nặng giọt màu đỏ lan trên chiếc sàn trắng đen. Khi đến với đứa trẻ cuối cùng, giọt nước mắt của tôi đã rơi xuống trên làn má dính máu, đứa trẻ đó run bần bật và hét lên vào mặt tôi rằng:"Đồ…
cuoc doi that lam ai uong co sao toi lai dễ thương thế này…
Tôi đợi em 1 năm,2 năm,3 năm hay cả đời? Bao giờ tôi mới đợi được em?…