Cố Phương

Cố Phương

11 0 2

Mười tám năm ở Cửu Doanh Thiên, Nam Nam học được cách sử dụng trường tiễn, chế ngự hỏa lực, khai thính trường lộ, học được sự mạnh mẽ, nghịch ngợm, can đảm, học được cách đối nhân xử thế và học cả được cách yêu một người. Dẫu rằng tình cảm đó là thứ nàng không nên mơ tưởng đến, bởi số mệnh của nàng từ khi sinh ra đã không phải để yêu. Bạch Dương Phỉ nâng chén rượu, đã từ rất lâu rồi hắn và sư huynh mới có một buổi hàn huyên dưới ánh trăng đầy: "Một nghìn tám trăm năm rồi, huynh cũng khác." "Ta vẫn như vậy." Dạ Lang kính hắn một chung rượu đầy, ngày xưa vì dạy Nam Nam không được uống rượu vì thế nên cũng đã rất lâu rồi hắn chưa động vào một giọt rượu nào. Hôm nay trời trong, rất tốt nếu say một chút, vì say rồi, ngực trái cũng sẽ bớt đau. "Không, huynh khác rồi. Y phục vẫn nhạt màu, cử chỉ vẫn lãnh đạm, lời nói vẫn lạnh lùng nhưng tâm tư đã khác." Dương Phỉ uống thêm một chung rượu, sống cả đời dài như vậy, hắn và huynh trưởng khác biệt từ tính cách đến suy nghĩ, chỉ riêng nỗi đau này là giống nhau. "Huynh động lòng rồi."Nam Nam, sư phụ của con động lòng rồi.…