|12 Chòm sao| Hẹn gặp ở tương lai
Thanh xuân như một tách tràĂn vài miếng bánh hết bà thanh xuân.Tuổi trẻ, chúng ta có thể thành công, có thể thất bại, có thể tự tin, có thể chùn bước, nhưng tuyệt đối không được từ bỏ.…
Thanh xuân như một tách tràĂn vài miếng bánh hết bà thanh xuân.Tuổi trẻ, chúng ta có thể thành công, có thể thất bại, có thể tự tin, có thể chùn bước, nhưng tuyệt đối không được từ bỏ.…
Tôi với cậu, chúng ta đã từng có những khoảnh khắc đáng nhớ như thế đấy, may mắn quen biết nhau, may mắn được đồng hành trong suốt thời gian học trò. Nhưng cuộc vui nào cũng phải tàn, đứng trước ngã rẽ cuộc đời, vô tình bỏ qua những thứ tưởng chừng là vụn vặt để rồi đến khi ngoảnh đầu chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.…
Xin chào mọi người ^^ lần đầu viết lách mong nhận được sự đón nhận và góp ý của mọi người :3Câu chuyện 70% sự thật, ai cũng có những ngày tháng cấp 3 thật vui vẻ và nếu có được quay lạ thì Kin nghĩ rằng ai cũng sẽ muốn quay lại những ngày tháng đó 1 lần nữa....Sao anh lại nỡ yêu một người như em?Một con bé cứ để anh phải buồn hoài, nó còn hoài nghi chính tình cảm dành cho anh :) Nó chưa lớn còn anh đã trưởng thành liệu có dàn cho nhau?Anh sẽ chờ em chứ? Nó luôn tự hỏi nhưng không dám thốt ra...…
Một thanh xuân một cấp ba một chút thương nhớ…
Chỉ đơn giản là trả test...…
Mùa hạ năm ấy anh bỏ tôi để đến với nước Mỹ phồn hoa Mùa hạ buồn xơ xácMùa hạ chóng vánh và hắt hiu…
Truyện này chỉ làm theo cảm xúc của mình.Nên ý kiến của mọi người sẽ giúp mình cải thiện hơn. Truyện được viết theo thể loại BL,dành cho các hủ nữ thích nhưng không quá 18+.Nỗi nhớ, nỗi ân hận,cứ dày vò trong lòng anh ,quá khứ đã qua không thể nào lấy lại và tình yêu khi ấy vẫn sẽ mãi trôi đi theo kí ức đau buồn .…
Nữ 9 :「 Lê Ngọc Khả Tuyết 」Nam 9 : 「 Nguyễn Hoàng Nhất Huy 」〔 Truyện tình giữa chàng trai badboy và cô nàng lovelygirl 〕 ◇ Kẻ Lưu Manh - Người Dễ Thương ◇…
"Được rồi, tao thừa nhận."" Từ trước đến giờ tao chưa gặp ai như mày, mày chỉ cần mỗi ngày đi học ngồi một chỗ không làm gì cả cũng khiến tao thích phát điên lên được, thích đến mức chỉ cần một cái nhíu mày cũng khiến tao đứng ngồi không yên.""Hoàng Anh Thy, mày..." Cậu ấy bất lực nhìn tôi, tức giận đến không nói nên lời."Xin lỗi. Nhưng dường như chúng ta đã bỏ lỡ nhau mất rồi..."…
Anh độc miệng - Tôi chua ngoa Cứ như vậy chúng ta kết thành một đôi mà người ta thường gọi đó là " Độc nhất vô nhị"Tuy Anh không nói, tôi cũng không nói nhưng trong lòng đối phương luôn cảm thấy biết ơn vì đã gặp được nhau Cảm ơn cuộc đời đã mang chúng tôi đến bên nhau. Cảm ơn vì đã bước vào câu chuyện của nhau để rồi bên nhau trọn đời…
Gió thu ùa vào phòng kèm theo tiếng lá xào xạc ngoài sân trường. Như một thói quen khó bỏ, Hy Chi ló cái đầu vào nhìn quanh lớp rồi mới bước vào. Cô đến gần bàn của cậu Nguyễn, Nguyễn Tri Vương liếc mắt nhìn một cái rồi mới về chỗ của mình. Khoảng khắc Trương Hy Chi liếc nhìn chỗ của bạn học, Vương đã nhìn thấy hết. Anh chàng nhếch môi lên, tỏ ra vẻ đắc thắng nhìn Hy Chi. Đôi môi mấp máy:"Khúc gỗ."…
Bạn có thể yêu một người mà mình không bao giờ có thể chạm vào không? Stella Grant là kiểu người thích kiểm soát - dù cô có cặp phổi hoàn toàn mất kiểm soát khiến cô dành cả đời để lui tới bệnh viện. Thứ Stella cần phải kiểm soát nhất chính là khoảng cách giữa cô với bất cứ ai hay bất cứ thứ gì có thể lây nhiễm và gây nguy cho khả năng ghép phổi. Cách xa 6 bước (tức khoảng 152cm). Không có ngoại lệ. Điều duy nhất mà Will Newman muốn kiểm soát là thoát khỏi bệnh viện. Một tuần nữa cậu sẽ lên 18, khi đó cậu có thể chấm dứt với những loại máy móc này và thực sự đi khám phá thế giới. Will chính xác là người Stella cần tránh xa. Nhưng giờ đây 6 feet giống một sự trừng phạt hơn là sự an toàn. Sẽ thế nào nếu hai người trộm một chút khoảng cách mà lá phổi đã lấy đi từ họ? Liệu 5 bước có thật sự nguy hiểm đến vậy nếu điều đó giúp trái tim họ không tan vỡ?…