Tổng tài, li hôn đi!

Tổng tài, li hôn đi!

22 0 1

Cách đây hai năm, cậu bước chân vào nhà họ Cảnh dưới ánh mắt ghen tị của nhiều người, một bước thành thiên nga.Nhưng có ai biết rằng sau hai năm, một người đàn ông đã lấy chồng như cậu vẫn còn trong trắng...Một hôm, cậu bị mẹ chồng và em chồng hãm hại, đặt bẫy tống cậu cho người đàn ông kia - Jung Hoseok, tổng tài khu vực Châu Á - Thái Bình Dương thuộc tập đoàn Jung Thị........ "Min Yoongi, tuy tôi không có tình cảm gì với cậu, nhưng dù thế nào thì cậu vẫn là người của Cảnh Nam Kiêu này, thế nên tốt nhất cậu nên biết cư xử sao cho phải phép!" Sau ngày hôm đó, người chồng của cậu đã cảnh cáo tận mặt rằng: "Nếu tôi phát hiện bị cắm sừng thì cậu rất thảm đấy."Thật là quá lắm rồi!Tên khốn đó thật quá đáng! Đã cắm sừng cho mình, mình sắp biến thành hưu rồi mà còn dám nói những lời như vậy ?!Vì vậy.....Đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho oanh liệt! Cậu cũng học bài của hắn một lần, xem ai sợ ai!Đây là truyện tui edit tiếp của 1 thím, chỉ vì sở thích thôi. Truyện của thím kia là edit từ chap 1-103 rồi. Nếu ai có nhu cầu đọc từ chap 1 thì LINK đây nhé : https://www.wattpad.com/story/113951722-drop-hopega-ver-t%E1%BB%95ng-t%C3%A0i-ly-h%C3%B4n-%C4%91i…

CẢ THẾ GIỚI KHÔNG AI BIẾT ANH THÍCH EM - Thanh Phong Ngữ -

CẢ THẾ GIỚI KHÔNG AI BIẾT ANH THÍCH EM - Thanh Phong Ngữ -

0 0 2

ĐÂY LÀ TRUYỆN MÌNH REUP NHÉ✨️Tác giả: Thanh Phong NgữThể loại:Ngôn tình, đô thị, sủngTrạng thái: FullEditor: JiangBeta: Dinh Dinh🌼Văn án :Hôm đó, sau một hồi chuẩn bị tâm lý, Lâm Sơ Diệp cố gắng áp chế sự xấu hổ trong lòng, hỏi anh: "Ôn Tịch Viễn, anh có nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?"Ôn Tịch Viễn hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của cô: "Hả?"Lâm Sơ Diệp có chút ngại ngùng: "Chỉ là tôi cảm thấy tôi đã đến tuổi phải kết hôn rồi, anh cũng thế, vừa hay hai chúng ta đều chưa có đối tượng, vậy .... Hay là chúng ta thử xem? Tôi cảm thấy anh sẽ là một người ba tốt, mà tôi cũng.....""Được."Lâm Sơ Diệp: "Hả?"Ôn Tịch Viễn: "Tôi đồng ý kết hôn."Lâm Sơ Diệp:"........."Lúc đó hai người cũng không tính là quá thân thiết, mặc dù là bạn cùng lớp một năm cấp 3, mà hai người đều là học sinh xuất sắc, nhưng cũng không thân thiết lắm, sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc, ngẫu nhiên gặp lại nhau trong buổi họp lớp cũng chỉ chào hỏi khách sáo, hai người cũng không có trao đổi gì nhiều, Lâm Sơ Diệp không nghĩ Ôn Tịch Viễn sẽ đồng ý, giống như cô không ngờ tới bản thân sẽ đề cập tới vấn đề này.…

You and me [PondPhuwin]

You and me [PondPhuwin]

177 16 2

Tất cả nội dung, hành vi, tên địa danh, nơi chốn,... đều là tưởng tượng của tác giả.KHÔNG CÓ THẬT KHÔNG CÓ THẬT KHÔNG CÓ THẬT…

MileApo - Bé nhỏ

MileApo - Bé nhỏ

5,196 310 4

ngài phakphum chiếm hữu và một nattawin nhõng nhẽo_________________________cách nhau hai ngày mà ngỡ như hai năm…

Kim chủ thuận mao thủ tục - Mộc Mộc Trạch

Kim chủ thuận mao thủ tục - Mộc Mộc Trạch

217 3 3

Văn án: Đời trước ôn cố ở giới giải trí sờ bò lăn lộn, gập ghềnh, thật vất vả sự nghiệp có khởi sắc, còn gặp sinh mệnh chân ái, một sớm tỉnh ngủ cư nhiên bị bắt trọng sinh, chém hào trọng luyện. Bất quá nếu ông trời cho hắn cơ hội này, hắn đương nhiên phải hảo hảo nắm chắc, bước lên đỉnh. Nhưng là, hắn chân ái như thế nào cảm giác quái quái...... Còn tuyên bố muốn bao dưỡng hắn?! Đem bao dưỡng nói thành luyến ái. Toàn bộ hành trình ngọt ngào ngược cẩu, không có bất luận kẻ nào chen chân 3. tô! Đặc biệt tô! Tim đập hố, ngày càng ~ tiểu kịch trường: Hàn càng nhiên: Các ngươi biết nhà của ta ôn cố có bao nhiêu nỗ lực sao? Các ngươi dựa vào cái gì mắng hắn! Kia ai ai bao lớn mặt, nương nhà của ta ôn cố danh khí liền muốn ôm đùi! Ôn cố kỹ thuật diễn xong bạo toàn bộ giới giải trí hảo sao, ngươi hành ngươi thượng a võng hữu: Ha hả, tác nghiệp viết sao? Hàn càng nhiên phẫn nộ: Còn không phải là khi dễ ta nam thần thiên chân thuần khiết không bối cảnh, các ngươi chờ.…

( AllV ) Quán Cafe Bất Ổn

( AllV ) Quán Cafe Bất Ổn

21 4 1

Nghe tin bà nội lâm bệnh nặng, tôi từ Busan lên Seoul thăm bà. Tình trạng sức khỏe của bà khá yếu, tôi lo lắm, chả biết làm gì để bà khá khẩm hơn. Một hôm, đang chăm sóc bà, tôi nghe nói cái quán cafe bà đã lập được 25 năm nay có nguy cơ bị sập tiệm. Thảo nào bà lại bệnh nặng như vậy! Chắc bà buồn lắm.Muốn bà vui, tôi xin ba mẹ lên Seoul sống cùng bà. Chuẩn bị quần áo, tôi dọn về nhà bà ở.Quyết tâm giúp bà, tôi lấy số tiền tiết kiệm từ nhỏ để trả nợ dùm bà. Tuy không nhiều nhưng cũng được một ít, số còn lại tôi chi ra để sửa sang lại quán của bà. Không muốn tôi bỏ học, ba mẹ liền đăng ký cho tôi vào trường BigHit. Trường này tôi cũng nghe qua, ở đây toàn con cái của các tập đoàn lớn nhỏ của thế giới. Tôi vào đây vì học lực của tôi rất tốt, trường cũng chấp nhận.Mới vào trường, tôi cũng chả ngạc nhiên là bao, vì ở đây cũng có người giống tôi, học lực tốt bên được vào. May mắn lại còn kết bạn được với 2 cô bạn của tập đoàn Kim và Min gia.Các cô ấy cũng rất tốt với giúp tôi một khoản tiền, lại còn cùng tôi làm ở quán cafe.Tôi cũng lỡ đắc tội với con gái Lee gia, cô ta ghét tôi tới lỗi hãm hại tôi, tìm cách tống cổ ra khỏi Seoul này. Nhưng tôi chống mắt lên xem cô ta có thể làm thế được bao lâu ?…