Sai phi Bách Lý ( Nguyệt Xuất Vân )

Sai phi Bách Lý ( Nguyệt Xuất Vân )

621 6 1

Chào các bạn. Mình là Khả :> Vì trước đây minhf đã mua và đọc quyên này và không thấy trên wattap có nên mình muons up truyện cho các bạn đọc :> Mong các bạn ủng hộ :> • Tên truyện: Sai Phi Bách Lý • Tác giả: Nguyệt Xuất Vân • Dịch: Mạn Lam Trân • Thể loại: Ngược, sủng, cổ đại, HE • Trích đoạn: Bách Lý Hàn cầm chiếc khăn chùm đầu đi về phía Lưu Sương, đến lúc này chàng mới nhìn rõ dung mạo của nàng.Khoảnh khắc, trong mắt chàng vụt lên một tia ngạc nhiên bối rối, lông mày dần cau lại, nụ cười trên khoé môi cũng theo đó mà đóng băng, vẻ dịu dàng trong mắt không còn, tấm khăn trùm đầu trong tay lặng lẽ rơi xuống đất như thể bị ruồng rây...." Ngươi là ai? "Nàng là ai? Chàng hỏi nàng là ai?Thử hỏi, một tân nương khi nghe thấy phu quân hỏi mình như thế trong đêm đoongj phòng sẽ cảm thấy thế nào? Câu "Cầm tay nàng mà hẹn mấy lời: Sống bên nhau mãi đến hồi già nua" của chàng, lẽ nào không phải nói với nàng?"Xin hỏi vương gia muốn cưới ai?""Lưu Sương!... Nhưng ngươi không phải nang ấy.""Thiếp chính là Lưu Sương.""Ngươi thật sự là Lưu Sương?""Sai rồi!" Chàng khẽ lẩm bẩm, chỉ thấy ần ý như sóng ập đến, dần dần vùi lấp ckang, phu nhân mới cưới của chàng không phải người mà chàng thích , thật nuc cười làm sao. Sai rồi ư? Chẳng lẽ ý chàng đã sai khi cuoi nàng?" Sai ở chỗ nào? Xin vương gia nói rõ." Lưu Sương không kìm được nỗi bi thương trong lòng, nhẹ hỏi" Ngươi không phải cô gái mà ta muốn cuoi."…

Trói xuân tình

Trói xuân tình

7 3 3

Hai phủ Giang Tống nhiều đời giao hảo, Tống Vãn chưa sinh ra đã được đính hôn với Giang Hành Giản. Hai người là thanh mai trúc mã, nàng bị vây ở nơi hậu trạch, mọi thứ nàng học cả đời cùng lắm cũng là để chuẩn bị cho việc trở thành dâu thảo Giang gia.Thiếu niên tiên y nộ mã chí hướng cao xa, chưa đủ nhược quán đã tới biên quan kiến công lập nghiệp. Trước khi đi, Giang Hành Giản tự tay cài trâm bạch ngọc cho nàng.Một câu "chờ ta" khiến Tống Vãn khắc ghi vào lòng, cho dù hắn có chết trận sa trường nàng cũng khăng khăng ôm bài vị gả vào phủ Thành Dương hầu.Nàng vì thiếu niên được giấu nơi đầu quả tim mà thủ tiết 6 năm, nhưng lại chờ được Giang Hành Giản mang theo người hắn yêu về kinh. Lời nói và hành động của người hắn yêu lại vô cùng kì lạ, mùa hè nàng ta chế băng, tạo súng đạn giúp Hầu phủ lên như diều gặp gió.Tống Vãn nhìn hắn ôm ấp âu yếm người kia, cho thiếu nữ ấy muôn vàn sủng ái. Cũng nhìn hắn tự tay cướp đi quyền quản gia từ trong tay nàng để đổi một nụ cười của mỹ nhân.Thế gia chưa từng có nữ nhân hòa li, Tống Vãn vứt bỏ mọi thứ rời khỏi Hầu phủ, lại bị một nam nhân li kinh phản đạo hoành hành không cố kỵ quấn lấy.Ai ngờ Giang Hành Giản lại tỉnh ngộ.Giang Hành Giản: Tống thị sống là người của ta, chết cũng là ma của ta.Thẩm Thiên Duật: Ngươi tìm ma của ngươi, ta muốn A Vãn của ta...Tóm cái váy lại là GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH đó :b…