tỏ tình

tỏ tình

26 7 1

oneshot vmin muốn viết tiếp diễn biến thì phải coi truyện này có flop khum đã…

Không Nhiễm Bụi Trần

Không Nhiễm Bụi Trần

42 5 3

TÁC GIẢ: Tam Canh ThủyTình trạng: Đang editĐộ dài: 63 chươngTHỂ LOẠI: Ngôn tình, Hiện đại, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Gương vỡ lại lành, Giới giải trí, HEEditor: MoyiwìeVĂN ÁN:Mấy ngày gần đây, tin đồn lan khắp trên phố, bông hoa phú quý trời sinh của giới giải trí, Phó Nhiễm, đột nhiên bí mật kết hôn.Vì vậy, các account marketing lại bắt đầu đào ra một loạt tài liệu bôi đen.Về vấn đề này, Tống Trần, người chồng hợp pháp trong cuộc hôn nhân của Phó Nhiễm đã đích thân đến để giải thích.Tài liệu bôi đen thứ nhất: Nghe nói trước kia Phó Nhiễm đi du lịch tự túc ở cao nguyên, đã thông đồng với một ông chủ nhà trọ trên núi.Tống Trần: "Ông chủ đó là tôi."Tài liệu bôi đen thứ hai: Trong quá trình ghi hình cho chương trình tạp kỹ, nghe nói Phó Nhiễm và vệ sĩ của cô ấy không trong sáng, cực kì mập mờ.Tống Trần: "Vệ sĩ đó cũng là tôi."Tài liệu bôi đen thứ ba: Còn một chiêu cuối cùng, nghe nói có một vị chủ tịch nào đó thường xuyên ra vào khu nhà của Phó Nhiễm, ban ngày ban mặt công khai làm chuyện bậy bạ, thật không biết xấu hổ.Tống Trần: "Vị chủ tịch đó vẫn là tôi.""..."Tin giải trí và tài liệu bôi đen vô dụng.*Vẫn còn nhớ lần đầu gặp nhau ở vùng cao nguyên.Phó Nhiễm tự giới thiệu với Tống Trần: "Xin chào, tên tôi là Phó Nhiễm." Cô suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Nhiễm trong không nhiễm một hạt bụi trần(*)."Đáng tiếc, Tống Trần hơi lạnh nhạt, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không có.Đến khi cô thầm thì, "Còn anh?"Anh mới nhàn nhạt nói một câu: "Tống Trần.""Trần trong không nhiễm một h…

Ô mai - Hoàng Tam

Ô mai - Hoàng Tam

24 0 1

Nam chính: Kỳ ChínhNữ chính: Hạ ĐằngThể loại: Đô thị tình duyên, tình cờ gặp mặt, thanh xuân vườn trườngSố chương: 61 (Hoàn)Người dịch: Ngư CaVăn ánThời đại ngày nay có phải là thời đại tốt đẹp nhất?Tự do ngôn luận, trắng đen lẫn lộn, lập lờ đúng sai, đục nước béo cò, tọc mạch, tò mò, thích những thứ kì lạ, thánh mẫu.Dưới thủy triều cuồn cuộn dâng trào, ai mà chẳng muốn trốn đến một nơi xa lạ chứ.Hạ Đằng rất kiêu ngạo, là một người sống chung với ánh đèn flash, mỗi phút trôi qua đều ngập tràn những điều bất ngờ.Kỳ Chính hoang dã, bất cần, sự bụi bặm, kiêu ngạo đã thấm nhuần vào máu anh.Những mộng tưởng về tình yêu của cô đều bị con dã thú "Kỳ Chính" xé nát.Nhưng năm 18 tuổi đó, Hạ Đằng không quan tâm ngôn luận, cũng không để ý bóng đêm đang bủa vây cô, mà chỉ nhớ đến hôm tan học Kỳ Chính nhét vào miệng cô miếng ô mai khô cứng, chua đến ê răng ở huyện nhỏ đó.Cô khóc, anh thì ngồi cạnh cười đùa.Cái thời mà ai cũng đều sống trong lời nói và ánh mắt của người đời, có người mệt mỏi bất lực, có người mắc bệnh tâm thần, có người tuyệt vọng chán nản, có người tự kết liễu đời mình.Nhưng có những người chưa bao giờ bị thủy triều nhấn chìm, tự lực cánh sinh vượt qua thói đời.Anh là sự tươi mới, sạch sẽ.Là người mà cô thích.…

Giờ tôi đã hiểu我也喜欢你(Wǒ yě xǐhuān nǐ)là gì rồi,vậy tại sao em còn chưa quay lại?

Giờ tôi đã hiểu我也喜欢你(Wǒ yě xǐhuān nǐ)là gì rồi,vậy tại sao em còn chưa quay lại?

12 4 1

Chúng ta là những người trẻ tuổi không bao giờ bằng lòng với hiện tại, không bao giờ biết điều chúng ta thật sự mong muốn là gì? Và cũng thể nào biết được liệu sáng ngày mai thức dậy ta sẽ gặp những ai.Giống như việc mà cô và anh gặp mắt nhau, chẳng ai hẹn trước, vậy mà chạy đến chân trời nào cũng vô tình gặp được lại nhau, liệu Trái Đất này quá tròn, hay là do cái duyên đã định? Anh nói anh yêu cô, cô đáp lại anh bằng một bức tranh vẽ với dòng chữ: 我也喜欢你(Wo ye xihuan ni), nó có nghĩa là cô cũng thích anh, đơn giản vậy mà anh không biết, anh trách cô vì sao không nhận tâm chân tình từ anh, anh vựt luôn cả kỉ niệm về cô vào sọt rác, anh vứt luôn cả bức tranh cô trao anh hôm đó, anh vứt hết, vứt luôn cả cô vào tận đáy trái tim mình, rồi quyết định vứt cả luôn bản thân mình rời xa cô...Thời gian 3 năm ngắn ngủi khi anh đi đối với cô mà nói chẳng khác nào 3 năm cấp 3, rất nhiều thăng trầm cảm xúc, rất nhiều đau khổ, rất nhiều mất mát, cô chịu đựng hết một mình. Còn anh, sau 3 năm giờ anh đã thành danh, không còn là vị sếp của một bộ phận, giờ anh là sếp của cả một công ty, tiếp xúc vô vàn vị khách, vô vàn ngôn ngữ, vô vàn cô gái nói yêu anh, tiếp xúc nhiều ngôn ngữ của anh dần rất tốt, tốt đến mức anh phát hiện ra nghĩa thật sự của câu trả lời mà cô gái năm xưa anh yêu,anh phát hiện ra cả việc mình trách nhầm cô ấy,...Vội vã bay suốt mấy tiếng đồng hồ, về thành phố của cô làm việc trước kia, tìm gặp vì đồng nghiệp cũ để hỏi về cô ấy, nhưng anh bây giờ cũng phát hiện ra mình đã muộn rồi!!! Anh hiểu…