peewrite
6 0 2
Có thể chúng ta từng lướt qua cuộc đời của nhiều con người nhưng người để lại sâu trong tâm trí thì chắc chỉ có một, một người đến khi chết ta cũng chẳng thể gạt ra khỏi lòng được.Thư, cô gái ấy chính là nụ cười tươi nhất, nỗi nhớ đẹp nhất, thanh xuân tuyệt vời nhất của một ai đó - kẻ sinh ra đã được định sẵn là "định mệnh" đời cô! :))))_____________"Dừng lại, tên?"Buổi sáng đầu tuần, thật chẳng ai muốn bị làm cho tụt hứng như vậy cả. Sắp vào đến bãi để xe rồi mà còn có người không tha."Hỏi tên tôi làm gì?""Biết."Đã tốn thời giờ lại còn nói trống không, nếu người đứng trước mắt là con trai chắc cậu đã tặng hắn một quả đấm vào mặt. Cái sự ngái ngủ trong cậu từ lúc rời giường đến bây giờ trải dài đến bất tận. Không muốn bị làm phiền cũng chẳng có hứng làm phiền ai."Bộ muốn làm quen hả?""Hửm..? Thẻ tên thì không đeo, đi học muộn được..."Cô ngước nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi chỉ chỉ vào nó, giơ lên trước mắt hắn."3 phút rồi! Cho cái tên còn ghi sổ theo dõi học đường.""Cậu nhìn cứ...""TÊN!""Hà Anh Tuấn""Lớp?""11A1.""Ừm..ồ.. mà vừa rồi cậu định bảo gì? Tôi sao?""Cậu nhìn cứ giống con hà mã.""...""Hân hạnh, may cho cậu hôm nay gặp hà mã hiền từ, không thì cậu thành trăm mảnh rồi. Mời cậu qua cho."Ánh mắt cô cứ thế, chẳng thay đổi gì, giống như cô đã quen với mấy cái loại "mất dạy", đi muộn rồi còn lôi thôi ở trường này rồi. Nhưng, có gì đó xoẹt qua đầu cô, khựng lại một hồi, hình như cô đã gặp người con trai ấy ở đâu rồi?!…