Ngày không giông bão
"Mỗi khi chúng tôi cãi nhau trời sẽ lại đổ mưa, riêng hôm nay trời không mưa là do chúng tôi chia tay rồi"…
"Mỗi khi chúng tôi cãi nhau trời sẽ lại đổ mưa, riêng hôm nay trời không mưa là do chúng tôi chia tay rồi"…
oh sehun đi ăn gà thiếu tiền. vừa hay, kim junmyeon lại đang thiếu một chân rửa bát…
Ủng hộ mình nhe mn❤…
Tự truyệnA1-K41-TT…
anh và em ở bên nhau, chỉ cần vậy thôi là đủ hạnh phúc rồi…
tình đầu của Phạm Khuê nay là tình cuối.…
Lá thư này gửi đến bạn phần BTS, những câu nói của BTS khiến bạn phải suy nghĩ. BTS là một nhóm nhạc thành công nhưng để được thành công như vậy các anh đã phải trải qua trăm bề khó nhọc…
Tổng hợp những đoạn ngắn dễ thương tự nghĩ về hai người, All Noah mãi đỉnh…
đây là truyện H+ nha mấy thím mấy tuổi cũng coi được vì tao chắc chắn sẽ có đứa chưa 18+ mà xem trong đó có tui hehe…
Đường đường là người thừa kế của một gia tộc thiên sư, Lâm Dục từ nhỏ bệnh tật ốm yếu không cách nào tu luyện, thêm vào đó là thể chất đặc thù, thời thời khắc khắc đều bị những tà vật lẩn trong bóng đêm ngo ngoe rục rịch ao ước sở hữu.Càng không xong chính là, cậu từ nhỏ đã mơ thấy một tà ám thân ảnh màu đen, tà ám kia biến đổi vô số biện pháp để đe dọa, bắt nạt cậu trong mơ, mặc dù Lâm gia đã sử dụng pháp khí lợi hại nhất cũng không trấn áp được.Tuy rằng trong mơ đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không làm cậu bị thương tổn thực sự.Nhưng lần gần nhất, tà ám kia đột nhiên bắt nạt cậu bằng các khó có thể mở miệng...***Học kỳ mới bắt đầu, phòng ký túc xá của Lâm Dục có một bạn học mới chuyển đến.Bạn cùng phòng mới này cao lớn anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, quanh thân ngập tràn một cỗ hơi thở lạnh băng thần bí.Lâm Dục ngẫu nhiên phát hiện ra, chỉ cần bạn cùng phòng mới này ở cạnh cậu, cậu liền không bị ác quỷ quấy nhiễu, buổi tối cũng sẽ không mơ thấy ác quỷ bắt nạt nữa.Cậu bắt đầu dính lấy bạn cùng phòng mới, cũng may Hạ Trầm ôn nhu kiên nhẫn, dắt tay rồi ôm, ban đêm ngủ chung một cái giường, hai người bất tri bất giác lướt qua ranh giới của bạn cùng phòng bình thường.Lâm Dục từ từ ỷ lại Hạ Trầm, cũng đem ác quỷ tràn ngập chiếm hữu dục vọng đe dọa quăng ra sau đầu.Thẳng đến một ngày, Hạ Trầm đem cậu ôm ở trên đùi, bên tai vang lên giọng nói âm trầm quen thuộc: "Bé ngoan, em thật sự không nhận ra lão công sao?"…
Tên Hán-Việt: Xuyên thành phế sài hậu ngã thành liễu tổng tài phu nhânTác giả: Thố Hang TửTình trạng bản gốc: Hoàn thành (65 chương)Tình trạng bản edit: Đang lếtThể loại: Đam mỹ, Chủ thụ, Cận đại, Hiện đại, Nhẹ nhàng, Hài hước, 1v1, HE.CP: Doãn Đình Tuấn (công) x Thi Đông Bạch (thụ)---TRUYỆN ĐƯỢC EDIT PHI LỢI NHUẬN, CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.VUI LÒNG KHÔNG REPOST/CHUYỂN VER!…
Giới thiệu: Thanh Đông ép tôi vào tường, mặt nó dí sát vào mặt tôi. Khoảng cách gần đến nỗi tôi nghe được cả hơi thở có chút không đều của thằng bé, nó thản nhiên nói: "Em thích chị, thích muốn chết luôn đây này. Làm người yêu của em đi, em không chịu được nữa đâu!" Tim tôi đập càng mạnh như muốn nhảy ra ngoài, không hiểu là thật hay đùa. Vừa nãy còn uống bia với nó chứ, dại quá! Đông không đợi phản ứng, cứ thế mà khóa chặt đôi môi còn đang dính kem tươi ở bánh sinh nhật mà tôi vừa ăn. Lúc này đầu óc trống rỗng chả nghĩ được gì nữa. Cơ thể nhỏ bé của tôi hoàn toàn vô dụng trong tình huống này. Nó chậm rãi luồn tay vào trong áo tôi làm người tôi nóng bừng, có chút nhột. Tôi phản ứng: "Mày làm gì thế? Nhột quá, bỏ ra..." Tôi biết nó đang nảy lên ý nghĩ gì trong đầu, nhưng vừa nãy uống tận mấy chai bia, giờ không còn sức đẩy nó ra nữa. Thằng này càng ngày càng hư rồi!---------------------------------------Rảnh rỗi sinh nông nổi, đọc giải trí ủng hộ tôi nha~~…
Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một chàng trai luôn đeo bám mình không dứt. Bảy năm trước không, bảy năm sau cũng không. Nhưng một ngày kia, khi anh phát hiện mình đã yêu người mà mình ghét nhất thì tình yêu này chính là tử huyệt của anh. ******** Ngô Diệc Phàm: "Dựa vào đâu mà em cảm thấy tôi sẽ tha cho em?" Hoàng Tử Thao: "Tôi biết tôi nợ anh, nợ Trương Nghệ Hưng, nhưng tôi cũng đã phải trả giá đắt rồi. Mẹ tôi đã mất, ba không cần tôi, danh dự của tôi bị hủy hoại từ bảy năm trước. Nếu như thế vẫn chưa đủ, vậy thì tính thêm một mạng người nữa. Tính mạng của con tôi, của con chúng ta, thế đã đủ chưa?"…