Xem rồi biết…
Những mẩu kí ức rời rạc không theo một thứ tự logic nào cả. Nó cuốn đến từng đợt một như những cơn mưa ngoài kia, bất chợt đến rồi hờ hững đi.Tâm trạng thì cũng như mưa vậy, lúc vui hay buồn đều dễ dàng thay đổi, càng muốn níu kéo bao nhiêu sẽ càng hời hợt bấy nhiêu.Nếu bạn đang mải mê đi tìm một điều lý tưởng cho cuộc sống của bạn, một kịch bản hoàn hảo và logic đến từng chi tiết, hãy dừng lại ở đây và đừng đọc nữa vì đây không phải là một câu chuyện mà chỉ là cảm xúc của riêng tôi... "Tình yêu còn lại trong anh giờ đã cuốn theo cơn mưa vừa lạc mất. Hãy giữ lại trong em những tia nắng cuối cùng để rồi yên bình đón nhận những tia nắng khác. Con đường anh đi hôm nay đã lạc mất em, cơn mưa chiều nay vừa dứt, cũng là lúc anh vội vã đi tìm..."…
Nguồn QT: Wikidich【1v1 song khiết ra vẻ đạo mạo bệnh kiều sư tôn công x mơ hồ tuyệt thế mỹ nhân đồ đệ thụ 】Đồng Nhiên mở to mắt, thế nhưng phát hiện chính mình biến thành một con nhỏ yếu miêu mễ, còn tự mang nông trường hệ thống??Nhìn một đống bị khóa đồ ăn cùng động vật, vì không đói bụng chết ở hoang dã, hắn vắt hết óc bế lên đùi!Kỷ Vô Lan xuất quan, chịu khổ một con mèo con ăn vạ."Miêu?" Nhìn tiểu miêu nhu nhược đáng thương nằm ngửa trên mặt đất, lộ ra trắng bóng cái bụng. Tả hữu bốn bề vắng lặng, không bằng ôm trở về dưỡng?Từ đây, Lăng Vân Phong thượng có một cái nghe nói sẽ trồng trọt kiều khí tiểu tổ tông."Muốn ôm một cái." Đồng Nhiên ăn mặc lỏng lẻo quần áo hướng tới Kỷ Vô Lan vươn đôi tay.Kỷ Vô Lan: "Không bằng chúng ta đổi chân ôm?"Đồng Nhiên: Miêu miêu miêu?Lăng Vân Phong thượng còn truyền lưu ra tuấn mỹ vô cùng sư tổ thế nhưng tự mình cuốc!Đây là một cái mèo con mang theo chính mình hệ thống loại chính mình linh thảo, hơn nữa mang theo chính mình lão công đi lên đỉnh cao nhân sinh!---------------------------Vô sinh con phân đoạn ~…
Nàng sinh một kiếp tảo tầnChàng sinh một kiếp mỹ nhân quanh người.Nàng sinh vốn thuở hay cườiChầng sinh muôn thuở khiến người khóc than.Nàng sinh một kiếp hồng nhanChàng sinh một kiếp vùi tàn liễu hoa.Nàng sinh nửa kiếp cơ caChàng sinh trọn kiếp xa hoa chốn lầu.Số trời đã định vướng nhauDù thuận dù oán cũng đau mất rồi.....Thể loại : cổ đại, ngược tâm, SE.Nhân vật chính : Cố Cầm, Tiêu Mặc.Số chương : Không rõ, dao động tùy tâm trạng người viết, nhưng sẽ không quá 100 chương, trình độ không tới.Nội dung : Cầm và Tiêu, sinh ra để hợp tấu. Tiếng cầm nỉ non, âm trầm run rẩy động lòng người; tiếng tiêu trong vắt, vút cao và ướm hơi lạnh lẽo. Tên định phận. Phận Cố Cầm tựa như cây cổ cầm bằng gỗ, thơm ngát, mỹ miều, thanh âm chấn động lòng người. Phận Tiêu Mặc như chiếc tiêu ngọc phóng khoáng, mạnh mẽ, lạnh lẽo không vướng bận tình nhân. Cổ cầm dịu dàng, tiêu ngọc phong lưu, tưởng rằng sinh ra là để vỗ về nhau, nhưng cuối cùng lại dồn nhau vào cửa tử. Vì sao chàng nỡ năm lần bảy lượt ép ta vào chỗ chết ?Vì sao nàng thà ngọc nát đá tan cũng không muốn quay đầu lại ?Dây cổ cầm đứt tung, tiêu ngọc vỡ vụn, kiếp này chỉ đành đến vậy mà thôi..Tất cả đều là do người viết tưởng tượng ra, vì vậy nếu có bất kì sự trùng hợp nào, xin hãy tin rằng đó chỉ là ý trời.…
Khi tôi học cấp 3 vào năm lớp 11 có một bạn nam chuyển vô và cô sếp cậu ấy ngồi kế tôi…