啊彌陀佛 。o (∩ ω ∩) o…
một thế giới khủng bố tuyệt luân một ngọn cỏ có thể diễn sinh ra vô hạn đa nguyên đại thiên vũ trụ một hạt bụi đều là vật chất vô hạn một cành cây có thể chém hết mọi khái niệm trên đời.một ngày một thiếu niên tên trần dương xuyên không tới tu tiên giới bất ngờ lấy được một bà vợ…
lịch sử của Việt Nam khoảng 4000 năm nhưng tôi chỉ tóm tắt thời kì chống Pháp Nhật Bản và Mĩ…
Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, nhất công nhất thụ, HEEdit + Beta: nấm rơm ^^HạTình Hãn yên lặng cứ thế chờ đợi bên cạnh Hồng Hải Cương mười năm ròng rã, đã luyện mình thành một người đầy bản lĩnh - vừa phục vụ cho chồng kiêm luôn quản lý chồng, hơn nữa còn đem luôn nửa phần bên dưới làm thức ăn bổ dưỡng cho dã thú cắn nuốt ăn no... Nhưng mọi chuyện như sấm rền khi vào ngày lễ tình nhân, anh nhận được một bạo tin tức - xú nam nhân này đã thay lòng đổi dạ rồi! Nhưng kỳ lạ thay, Hạ Tình Hãn cự nhiên không khóc cũng không nháo, bởi vì anh hoá bi phẫn thành sức mạnh để anh thêm dũng khí bắt tay vào thực hiện đại kế hoạch trả thù ....Thay đổi khẩu vị, chọn ngay một nử nhân chỉ biết ăn tươi nuốt sống đồng tiền, cuối cùng Hồng Hải Cương phát hiện chỉ có tình nhân cũ là tốt nhất. Khi Hàn Tình Hãn kết giao người tình mới, hai người tiến triển thần tốc, hàng đêm thượng " Hậu Đức lộ" ... làm cho cậu phải bày ra hạ sách - không bệnh giả thành bệnh, không chết giả thành chết... Ai ngờ vẫn không gọi được tâm của giai nhân trở về, cậu đành phải tỉ mỉ an bài " một đêm ôn lại tình yêu cũ", cảnh tốt nhất : đưa "nhà" cậu lên giường ...…
Đọc thì biết , vậy thôi . LƯỜI TẢ LÉM…
Khi gặp người yêu đầu, Giản Tư không hề ngờ rằng mối tình hoa mộng này rồi sẽ hủy hoại tất cả. 18 tuổi, cô và anh chìm đắm trong yêu. Tuổi trẻ nồng nhiệt, tưởng rằng hễ thề nguyện là bầu bạn với nhau được đến suốt đời suốt kiếp. Nào ngờ một đêm mưa gió, một chuyến đi hy vọng chứa chan, lại chuốc về ê chề nhục nhã, lại gây ra sinh tử biệt ly. Từ đó kẻ sống âm thầm sầu thảm, kẻ kiêu hãnh với cuộc đời mới bên kia bán cầu. Cả hai bằng những cách thức khác nhau, đều tự hứa sẽ không bao giờ gặp lại. Năm năm sau, hoa mộng ngày nào tái hiện như ác mộng. Anh nhận ra mình vẫn yêu cô, và cô, ngoài tình yêu cũng không còn vũ khí nào để phản kích. Cớ gì không phó mặc cho mọi việc lưỡng toàn kỳ mĩ? Dùng sợi dây dẻo nhất, cũng bền dai nhất, mà ràng buộc và hành hạ nhau đến tận cùng?"…