Những vụ án ngắn không hồi kết
Bí ẩn, trinh thám, hung thủ giết người, tâm lý tội phạm…
Bí ẩn, trinh thám, hung thủ giết người, tâm lý tội phạm…
Những cảm xúc rung động đầu đời ...........Những cái ôm ấm áp anh dành cho em.................Những kỉ niệm ngọt ngào của buổi trưa hè ......Thử hỏi làm sao em có thể quên ???Anh giờ đang ở đâu ? Tại sao lại biến mất không lời từ biệt ?............................................................................... Tác giả bộ truyện : Pinky…
Người ta thường nói, thanh xuân không chờ đợi một ai.Nhưng thanh xuân của anh, lại đang chờ đợi em...Người ta thường nói, thanh xuân là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời. Nhưng thanh xuân của cô, lại đau khổ vì anh...…
Thanh xuân như những hạt mưa rào, cái bóng cây với những tiếng ve kêu của mùa hè oi bức mà ai cũng muốn được đắm mình trong những dòng cảm xúc mới lạ của tuổi mới lớn. Để rồi niềm vui, nỗi buồn, nỗi đau ta đều nếm trãi..... Đào Nguyên Hiệu một chàng trai tốt bụng ít nói...... trong cái mùa hè của năm 17 tuổi khờ dại cậu đã gặp một chàng trai mới chuyển đến. Để rồi họ sớm thân với nhau và cậu đã vô tình yêu anh ta từ khi nào chẵng biết. Liệu cậu sẽ nói ra cái cảm xúc rối bời này hay chỉ âm thầm chôn nén cái cảm xúc vốn dĩ ra không nên có kia. Và cuối cùng thì câu chuyện của họ sẽ đi về đâu.........…
Một ngày biết thích ai đó.Một ngày để nói lời yêu.Một ngày ở bên nhau.Và một ngày sẽ rời xa...---Lần cuối mình viết cho TaeJin là năm 2018 hay 2019 gì đó thì phải. Cũng đã lâu rồi, và anh Seokjin cũng đã nhập ngũ rồi. Suốt 4 năm qua, mình đã rất muốn viết gì đó, nhưng khi tay chạm lên bàn phím thì lại thôi, ý tưởng bị mắc kẹt, mình không thể thoát khỏi câu chuyện trước, mình không muốn viết truyện một màu. Dạo này cuộc sống mình không được như ý, và có điều gì đó thôi thúc mình viết. Vì viết luôn là điều mình muốn làm, và dạo này mình viết rất nhiều, không những viết ở đây, mà còn viết ở bên wordpress. Mình hy vọng câu chữ viết ra sẽ làm cho mình thấy ổn hơn, và sự thật là dạo này mình cũng đang thấy ổn hơn...Dẫu sao, mình viết vì hai mục đích. Nếu là ở wordpress, thì mình viết cho mình, và mình viết cho Phật. Và ở đây, mình viết cho những người mình yêu thương nhất, chỉ sau gia đình mình, viết cho Seokjin, viết cho Taehyung, và viết cho Bangtan.Và hơi buồn, mục đích cuối cùng mình viết là để níu kéo lại những năm tháng tuổi teen của mình và của Bangtan. Chúng ta đều đang lớn, anh Seokjin 31 tuổi và mình cũng 21 tuổi rồi, mình muốn viết thật nhiều để mình sẽ không quên khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời cùng với những người mình yêu thương thật nhiều.…
Tự sự cá nhân :3Hope you enjoy :)…