[ĐM - Ngược] Đứt Đoạn

[ĐM - Ngược] Đứt Đoạn

34 7 1

Tác giả: Karine_YunNgược tâm, tâm lí, bi ai, chuyển tâm lý, công ngọt ngào - thụ tâm lí yếu, vượt qua nghịch cảnh định kiến xã hội. Thụ - tiểu thịt tươi. Công - tâm lí, ôn nhu. Truyện tuy ngược nhưng vẫn ngọt sâu răng, ?E...Văn án: Hứa Di hoả - Chàng trai ngọt ngào, tâm lý- Anh là ước mơ của biết bao cô gái muốn sánh đôi cùng, muôn ngàn lựa chọn nhưng sao anh lại chọn em...?Hà Thanh Di - Cậu trai nhỏ nhắn, tính cách ôn hoà ít nói, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nụ cười tươi như ánh nắng mặt trời. Tính cách trầm mặc khiến người khác khó chịu."Ngày gặp anh, em như dành tất cả con tim chân thành này cho anh. Chỉ cần anh nói yêu em, em có thể trao cả con tim này cho anh. Em chỉ mong, khi có được em rồi, anh hãy trân trọng em, trân trọng tấm chân tình này" "Em muốn ngôi sao nào, chính tay anh sẽ hái ngôi sao ấy trao vào bàn tay của em""Nếu xã hội không chấp nhận 2 chúng ta, vậy thì kiếp sau em sẽ làm con gái để được làm vợ anh""Tao không chấp nhận thứ tình cảm lố bịch này""Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, tụi anh chỉ là bạn không hơn cũng không kém""Hết rồi, thật sự hết rồi. Anh xem tôi là gì, anh nói đi!! ANH NÓI ĐI..!!…

Nhớ em như thuở ban đầu - Cố Tây Tước

Nhớ em như thuở ban đầu - Cố Tây Tước

30 0 2

Vì truyện chưa xuất bản sách nên mình tìm bản gốc đọc rồi sẵn tiện dịch cho mn đọc chơi :))))Chỉ dịch vì sở thích, không mang tính thương mại, cũng chưa được sự cho phép của tác giả nên mọi người vui lòng không reup nhé. Mình cảm ơn!Tên truyện: Nhớ em như thuở ban đầuTác giả: Cố Tây TướcNăm phát hành: 2019----------------------- Ai cũng nói thời gian làm hoa sắc úa tàn, nhưng khi gặp lại mối tình đầu, sao anh vẫn mang dáng vẻ thanh tú, khí chất tuyệt đỉnh, cử chỉ ung dung như thuở xưa thế kia? Hứa Thanh Tranh nhìn chàng công tử thế giai đi lướt qua bên cạnh mình, lòng thầm nghĩ, nguy hiểm quá, cũng may anh ấy không còn nhớ mình nữa. Cô điềm nhiên như không, giả vờ như chỉ mới gặp anh lần đầu tiên, nhưng mà đợi đã, tiết tấu này hình như hơi sai sai? Sao cái người này lại muốn ăn hộp cơm của cô, sao lại muốn ôm cô? Rồi tại sao lại nói những lời khiến người khác phải đỏ mặt tía tai? Đúng vào lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan, người đàn ông mà cô vẫn luôn chẳng thể hiểu nổi ấy chợt hỏi: "Cô Hứa Thanh Tranh, tôi tên là Tô Phách, 14 tuổi học kịch, hát kịch đã được 11 năm. Sở thích chẳng nhiều, tính cách tạm ổn, biết nấu mấy món ăn thường ngày trong nhà. Xin hỏi, chỗ cô có nhu cầu không?" Niềm vui đến một cách bất chợt, là tia sáng ấm áp, là niềm vui bất ngờ, là một vở kịch nhỏ dịu dàng của sự trùng phùng sau nhiều năm không gặp.…