Truy đuổi

Truy đuổi

84 5 3

Thể loại : Hành động, trinh thám, kinh dịGiới thiệu : Em ước rằng thế giới này không còn tội phạm !Em ước rằng thế giới này không còn chết chóc hay đổ máu!Em ước rằng mình là một cô gái bình thường !Em ước rằng anh không phải người em truy đuổi! Tất cả chỉ là em ước !!!Anh cũng ước rằng thế giới không còn tội phạm để em được vui vẻ! Anh cũng ước rằng thế giới này không còn chết chóc hay đổ máu để em không phải vật lộn trong thứ máu tanh ghê rợn đó !Anh cũng ước rằng em là một cô gái bình thường để không bị cuốn vào tranh đấu, chém giết để có thể giữ mãi nụ cười vui vẻ! Anh cũng ước rằng người em truy đuổi không phải anh để anh có thể bảo vệ em khỏi giông tố của cuộc đời! Tất cả những gì em ước anh đều muốn vì em mà hoàn thành !!!~0o0~ Kính thưa toàn thể bà con họ hàng gần xa cũng như láng giềng thân thích 😂 đây là lần đầu tiên ta viết thể loại này...lần đầu tiên thật đây...!!! Bản thân ta cũng hết sức là nghiêm túc cho nên rất mong nhận được sự quan tâm ủng hộ của mọi người 😘tiếp thêm sức mạnh để ta hoàn thành xuất sắc bộ truyện này😍[ Cúi đầu] Ta xin trân thành cảm ơn [ Hôn gió ] Mãi yêu ❣…

Chưa muốn yêu

Chưa muốn yêu

12 4 2

Việt Anh tiến lại gần tôi, nhẹ nhàng luồn tay sau gáy tôi, cúi người xuống. Từ lúc thích anh, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được ngày hôm nay, cái ngày mà anh tự nguyện trao đi nụ hôn của mình cho tôi. Khi môi anh chạm môi tôi, cơ thể tôi như có một dòng điện xẹt qua, cảm giác hồi hộp và lo sợ xen lẫn trong tâm trí tôi. Có lẽ chuyện hôn môi đối với anh nghe vẻ vô cùng dễ dàng nhưng với tôi thì không, một cô bé học lớp 11 nhưng vẫn chưa mất nụ hôn đầu. Tôi sợ nhưng vẫn cố giữ cho mình sự bình tĩnh để không bị anh làm cho mất mặt. Phải chăng vì anh tin vào lời nói dối của tôi nên anh càng ngày càng dấn mình tới, hôn tôi mạnh hơn. Tôi hoảng thật rồi, tôi bối rối nắm chặt lấy vạt áo anh. Anh càng tiến, tôi lại càng lùi. Cứ thế tôi bị dồn vào bức tường đằng sau lúc nào không hay. Anh vẫn không chịu dừng lại, thậm chí còn hôn mạnh bạo hơn. Mặt tôi đỏ tía, không hít thở nổi, tưởng như sắp ngắt đi vậy. Cuối cùng anh cũng chịu giải thoát cho cái lồng ngực đang bóp ngẹt của tôi. Tôi hít lấy hít để không khí xung quanh. Nhìn dáng vẻ của tôi, anh khẽ cười:- Thấy em bảo em kinh nghiệm ngút trời cơ mà - Việt Anh cúi xuống sát mặt tôi - sao mà vừa hôn có tí đã không thở nổi thế này. Em nói dối anh à?Tôi xấu hổ không dám nhìn mặt anh:- Tại anh...anh cứ được đà lấn tới ý chứ.- Vậy sao? Anh xin lỗi em bé ạ. Để anh làm lại nhé! - Khoé môi anh khẽ nhếch.…

Cặp song sinh định mệnh

Cặp song sinh định mệnh

9 1 1

... Thế giới này cũng thật bất công. Cùng là con người, mà cứ phải phân ra thành "đáng sống" và "đáng chết", "đáng được cứu" và "không đáng được cứu". Cùng là con người, mà có kẻ sinh ra đã được bao bọc trong nhung lụa, có kẻ lại cả đời chưa một lần được ngơi tay hưởng thụ. Cùng là con người, mà tình yêu thương nhận được, lại hoàn toàn không giống như nhau... Nhưng có lẽ, bất công nhất lại là, khi rơi vào khôn cùng tuyệt vọng, có những người vẫn mạnh mẽ kiên cường dấn bước, vẫn cố mỉm cười dù con tim đang nát vụn, lại có những kẻ chỉ có thể mặc cho mình bị sóng gió vùi lấp, mặc cho đêm đen nhấn chìm bản thân, gục ngã một lần lại vĩnh viễn không gượng dậy nổi. Thử hỏi... như vậy có coi là công bằng không? Có thể coi là bình đẳng không?... Có những kẻ, cả đời chưa một lần phải đau đớn, lại có những người, cả đời chỉ toàn hai chữ "đớn đau". Đó vốn là điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi. Tôi, một số 0 to tướng giữa cuộc đời, và cậu ấy, một Thiên sứ tuyệt đẹp với vầng hào quang chói mắt. Ngoại hình giống y như đúc, cung cách nói chuyện cũng khó có điểm khác biệt, nhưng hoàn cảnh và tính cách của chúng tôi lại trái ngược hoàn toàn. Cậu ấy có một gia đình hạnh phúc, có tương lai, có nụ cười và hy vọng; còn tôi, đến cả nước mắt để khóc... cũng chẳng còn nữa rồi... Tôi và cậu ấy tựa như ngày và đêm, ánh sáng và bóng đêm, mặt trời và vầng trăng khuyết. Trái ngược hoàn toàn, từ đầu đến cuối, mặc cho cái biệt danh "cặp song sinh định mệnh" của chúng tôi. Phải vậy không?...…

Hồi ức thanh xuân : Khi ta 17

Hồi ức thanh xuân : Khi ta 17

280 16 1

Năm 17 tuổi tôi có đam mê,có tự tin,lòng nhiệt huyết nhưng lại không có đủ dũng khí để nói yêu một người. Tôi tin đó không chỉ là vấn đề của riêng tôi mà cũng là vấn đề của bạn hay những người khác nữa, chính nó đã khiến cho không ít tình yêu rơi vào ngõ cụt, những tình yêu vĩnh viễn không được nói ra. Tình cảm năm 17 tuổi nó thật đẹp,ngây thơ, trong sáng biết bao đơn giản chỉ là một ánh mắt, một nụ cười hay là những cử chỉ nhỏ cũng đã khiến trái tim non nớt rung động. Chúng ta của ngày tháng ấy thật giản đơn, tình cảm không có chút tính toán hay vụ lợi cho riêng mình đơn giản chỉ là một câu hỏi thăm khi người ấy không đến lớp, là những buổi chiều cùng nhau về, là nụ cười cậu ấy tỏa nắng,...tất cả đều êm đềm, nhẹ nhàng như chính cái tuổi đó vậy. Sau này khi trưởng thành rồi chúng ta sẽ thấy thì ra người năm ấy chúng ta từng yêu tuyệt vời biết mấy. Cho nên đừng lo lắng về tương lai xa xôi mà hãy trân trọng người trước mặt, người mà mỗi lần giận chỉ cần một ly trà sữa cùng đôi lời dỗ dành lại có thể cùng bạn cười vui vẻ cả ngày....Những năm tháng sau này tôi mới hiểu " người ta yêu năm 17 tuổi là người mà đời này ta không thể quên".Đôi lời của tác giả : Hồi ức thanh xuân : Khi ta 17 là bộ truyện mà ta đã dành cả trái tim để viết, ta không hứa nó sẽ gay cấn chỉ hứa nó là cả một bầu trời thanh xuân tươi đẹp và nhẹ nhàng, nó không ngọt ngào để người khác đắm chìm nhưng nó hiện thực và ta tin bạn đọc sẽ thấy được hình ảnh mình trong đó. Có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự trân q…