"Tại sao...? Con cũng là con của cha mẹ mà cũng là người trong gia tộc mà...""... Tôi chỉ hy vọng các người đối với tôi một nụ cười hay chỉ là một ánh mắt thôi mà khó đến vậy sao ?...""Được, các người được lắm...""Đừng trách sao tôi ác độc, hãy trách bản thân các người đi xem năm xưa các người đối xử với tôi như thế nào"…
Sau khi em mất , thế giới vẫn vận hành theo quỹ đạo của nó , bạn bè của em vẫn phải tiếp tục sống , cửa tiệm hoa của em đã có chủ mới , ai nấy đều có cuộc sống riêng của mình. Sự tồn tại của em chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến họ.Thế nhưng , anh thì khác.Sau khi em mất , anh suy sụp , tiều tụy. Anh gầy đi trông thấy , thế giới của anh đã sụp đổ. Sau khi em mất , anh chẳng buồn để ý tới những thứ xung quanh nữa. Mọi thứ chẳng có nghĩa lí gì nếu không có em. Sau khi em mất , anh chẳng thiết sống nữa. Anh đi qua những nơi ta từng hẹn hò , đi đến những vùng đất mà em muốn ghé thăm , gặp lại những người bạn cũ của em , thay em chăm sóc mẹ ở quê nhà. Anh đã làm tất cả những mơ ước của em khi còn ở bên anh. Đã đến lúc anh đến gặp em rồi , đợi anh , em nhé.…