//seraph of the end// _Yuumika_ Ghen?

//seraph of the end// _Yuumika_ Ghen?

447 19 1

Tác Giả: Xuyên Lang Nhữ YNhân Vật thuộc về Tác Giả Kagami TakayaWarning: OOC nặng, typo, lặp từ, vui lòng không mang Tác Phẩm đi khi chưa có sự cho phép của tôi, không văn, có tục tĩu lưu trước khi đọcLưu Ý: cụm từ ám chỉ nhân vật lâu lâu mình sẽ đổi nhé, đây là Shounen-Ai nhéCụm Từ Ám Chỉ:Em - Cậu - Mika = MikaelaAnh - Yuu = YuuichiroBối Cảnh: Thời Học Sinh…

Vì em xứng đáng!

Vì em xứng đáng!

1 0 1

Trong xã hội hiện nay, rất dễ bắt gặp những hình ảnh nhiều bạn trẻ chạy ráo riết trên đường để du ngoạn, tham quan, du lịch,.. hay những bạn trẻ vẫn chạy lon ton tìm việc ở mọi nơi. Nhưng công nghệ, thời đại và xã hội vẫn còn đang phát triển thì xã hội thực sự cần những nhân tài... Không khó cũng không dễ, nhưng câu chuyện này sẽ cho ta thấy hình ảnh một cô gái yếu đuối, địa vị thì chẳng có, gia đình thì không khá giả gì nhưng lại có trình độ học vấn rất đáng để bố mẹ hãnh diện, nhưng bố mẹ y vừa mất cách đây 2 năm, y lên Seoul ở nhờ nhà người thân là người dì đã được một năm ở trên đấy, vừa tìm việc làm để sống, còn vừa phải trả số nợ lúc bố mẹ y còn sống đã vay! Xứ Seoul không giống ở dưới quê của y, ở đây vừa sang chảnh, vừa đẹp lại vừa có nhiều người tài giỏi! Vẫn như mọi ngày, y vẫn chăm chỉ tìm việc làm để nuôi sống bản thân, còn nhà y ở là ở nhờ, cơm cũng chỉ cho ăn ngày 1-2 bữa, ả giàu nhưng cũng chẳng hiền lành gì, suốt tuần cứ bắt y đi tìm việc không thôi. Y đang trên đường để phỏng vấn vào một công ti tên Jinhit thì va phải Min Tổng(Chủ tịch HĐQT của công ty JinHit mà y không biết) y vừa rối vừa bực bảo: Này, đi không nhìn đường à? Hắn bất giác trả lời: Cô mới là người không nhìn đường đó, cô đã va vào tôi mà? Y vừa hậm hực vừa thấy quê: Thế tôi xin lỗi, được chưa?Tôi đang có việc bận, phiền ngài tránh đường giùm, tôi sắp trễ rồi! Nói xong, y chạy mất hút. Cứ thế, y lên đến phòng phỏng vấn mà không hề hay biết nam nhân kia chính là người thay mặt trưởng ph…

[Lookism] [Elihan] Đến, và nói yêu em.

[Lookism] [Elihan] Đến, và nói yêu em.

343 39 2

Trong cái thế giới tăm tối và không mang bất kì màu sắc nào ở nơi em thì anh đã tới. Thật dịu dàng và nhẹ nhàng, như nắng mai lúc trời vẫn đang còn sương sớm, như một liều thuốc chữa lành, anh sưởi ấm cho tâm hồn em, soi sáng cho cái cuộc đời từ lâu đã chìm vào bóng đêm vô tận này.Nhưng anh ơi, liệu cái cơ thể dơ bẩn cùng tâm hồn nhơ nhuốc này có xứng đáng ở bên anh không?Liệu rằng một mai khi em tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị, tất cả chỉ như là một cơn gió thoảng qua và biến mất vào hư không như thể chưa từng tồn tại ở đó?..."Seong Yohan, mặc dù miệng đời có nói gì đi chăng nữa, mặc kệ em vẫn không ngừng tự ruồng bỏ chính bản thân mình, mặc cho trên thế giới này không còn ai yêu thương em nữa thì xin em hãy nhìn lại phía sau, vẫn còn đây nơi cho em trở về, vẫn còn đây cái người yêu em bằng tất cả những gì anh ta có, vẫn còn ở đây cho em, một người chỉ dành riêng cho em mà thôi."..."Eli anh ơi, em yêu anh là thật, và em biết anh yêu em cũng là thật, nhưng chúng ta có thể vượt qua cái định kiến mà người đời nhẫn tâm áp đặt lên chúng ta không anh? Liệu khi giông bão qua đi, em và anh, chúng ta vẫn còn có thể bước tiếp cùng nhau trên một con đường nữa chứ? Và khi sau này chữ hiếu quá lớn đặt nặng lên đôi vai anh gầy yếu, thì anh sẽ chọn báo hiếu cho cha mẹ hay là dập đầu tạ lỗi trước bàn thờ tổ tiên đây?"...Sau cơn mưa trời lại sáng, giông bão qua đi em và anh cùng về lại bên nhau.Chúng ta một lần nữa tay trong tay, cùng đeo lên chiếc nhẫn bạc tượng trưng cho tình yêu to lớn không gì có thể chia cắt này.…