Mùa Hạ Và Em

Mùa Hạ Và Em

0 0 1

Cuộc đời luôn là sự lỡ là . Nó có thể chỉ là ta đi chậm một , hai phút làm lỡ chuyến xe buýt đến trường , làm quên tài liệu để lỡ buổi họp quan trọng , để quên món quà mà mình muốn dành tặng cho người thân , lỡ quên lời mẹ dặn , lỡ hỗn láo với người thầy hết mực yêu thương mình ... Dù đó có là điều nhỏ bé , đơn giản hay lớn lao , quan trọng thì trong ta vẫn sẽ đọng lại phần nào nuối tiếc , nản chán , thất vọng và chỉ ước rằng " nếu như thời gian quay trở lại ... " . Nếu như ? Nếu như ta nhanh chân chạy đến bến xe buýt hơn thì sao ? Nếu ta cẩn thận và để tâm vào tài liệu của mình hơn thì sao ? Và nếu ta tập trung , chú ý đến lời mẹ nói hơn ..thì sao ? Sẽ chẳng có ai trả lời vì dù có trả lời được thì nó cũng đã trở nên vô nghĩa , và chỉ còn là " nếu như " . Tình yêu cũng vậy . Chỉ có hai con người thôi nhưng dường như quá khó khăn để cùng nhau sánh bước , chẳng ai có thể bắt kịp ai , cũng chẳng ai nán lại đợi người còn lại để cùng đồng hành , thế rồi họ cũng bỏ lỡ nhau. Để lại hai tâm hồn cô đơn và lạnh lẽo giữa dòng đời , để cho trái tim quên dần đi cách yêu , trở nên khô cằn và vô cảm và khi một lần nữa cảm nhận được cảm giác ấy thì họ lại phải học cách yêu lại từ đầu ...…

[ Sakamoto Days ] Ước Định

[ Sakamoto Days ] Ước Định

144 16 1

Văn Án Này Nagumo! Tao với mày đặt ra ước định như này nhé:"Trong vòng 5 năm tao nhất định sẽ đánh bại mày-Vậy nên...Chờ tao nhé!"---Chỉ vì lời hứa ấy với cậu trai nọ mà Nagumo đợi ròng rã 5 năm tuổi thanh xuân của hắn vì một mục đích vô nghĩa dù cho bản thân hắn biết rõ là không nên.Để rồi trong giây phút cuối cùng, chỉ còn một mình hắn đứng trước tấm bia đá lạnh lẽo ngu ngốc khắc tên vị sát thủ trẻ.Nagumo chưa từng thảm hại đến thế trong suốt cả cuộc đời ám sát của mình, cứ cười rồi gào thét như mấy tên tâm thần hắn có lẽ đã giết từ vô số nhiệm vụ nào đó mà Nagumo chẳng nhớ rõ.Hắn cũng chẳng có cách nào đào mồ lôi cổ cậu trai sống dậy hay cải tử hoàn sinh. Dù Nagumo là một người lý trí, bình tĩnh và quyết đoán đi chăng nữa thì ngay bây giờ, một trong những Order đang ngồi dưới tấm bia mộ, cắn răng với giọng nói trầm ấm của bản thân, nhẹ nhàng than vãn với hư không và linh hồn vô danh lơ lửng xung quanh hắn."Mày thất hứa rồi!"Bầu không khí trong lành và tĩnh lặng với hương thơm oải hương xung quanh làm dịu đi nỗi buồn của Nagumo Yoichi, đau đớn là thế nhưng hắn thề, tiếng nói của cậu trai vẫn vang vọng bên tai như những bản nhạc chết chóc gây ám ảnh trong cuộc đời chàng sát thủ."Còn chàng sát thủ thiên tài của tao thì ở lại với thế gian điên loạn trong cô độc.""Sống tốt nhé, kiếp sau làm trâu làm ngựa bù cho mày..."Và dường như chỉ có mình Nagumo thấy hư ảnh của cậu trai bé nhỏ trong không trung, có lẽ cậu ta đang cười, một nụ cười bình thản như vừa được giải thoát khỏi t…