Đại Dương Có Nàng
Anh đang ở biển, lẳng lặng đi trên mặt cát chút ít lại có nước biển chảy vào lên xuống. Hôm nay, anh buồn. Bà ngoại anh mất vì bệnh suy tim, anh đau lắm. Bà của anh luôn là người an ủi, lo lắng, chăm sóc anh nhiều hơn cả bố mẹ anh. Nhưng... kể từ đây, từ giờ phút này, sẽ không còn một người luôn bảo anh ngủ sớm, bảo anh không được bỏ bữa ăn, len lén cho thêm tiền tiêu vặt cho anh mặc dù anh đã có việc làm vì sợ anh tiết kiệm quá. Đúng thế, sẽ không còn nữa. Bà của anh, đã nhắm mắt rồi.Anh bước, bước mãi...Chợt ý thức quay trở lại với anh, trước mắt anh xa xa khoảng chục mét, có một người con gái tóc dài, mũi thon, cao, tư dung mảnh mai, thanh nhã đang xây lâu đài cát.Mặt nàng lạnh lùng lắm, như thể cũng đang có chuyện buồn giống anh vậy. Anh vô thức bước đến gần nàng, nàng đưa mắt lên, lạnh lùng vô cảm nhìn anh."Chào. Cô cũng đang có chuyện buồn?" Anh hỏi, chẳng hiểu sao anh lại muốn nói chuyện với nàng. Do nàng thu hút quá hay do định mệnh? Anh không cần biết.Nàng nhìn anh hồi lâu, nói: "Cũng? Anh cũng có chuyện buồn?""Phải, bà tôi mất, hai giờ trước." Anh đáp, không hiểu sao anh lại trả lời ngay khi cô hỏi nữa.Giây lát, anh hỏi lại: "Còn cô?"Nàng im lặng, cúi đầu nhìn lâu đài mà mình xây nên, buồn bã: "Mẹ tôi nhập viện, bảy mươi phần trăm không qua khỏi. Bà sẽ không cùng tôi xây lâu đài cát nữa sao?"Giọng nói run run, nàng cười khổ.Anh hiểu được cảm giác đó, mới hôm qua, anh cũng hỏi câu đó, "bà sẽ không cùng tôi nấu nướng nữa sao?". Vâng, và hôm nay nó đã thành sự thực, bà anh sẽ không bao giờ có thể nấu cho anh ă…