MÙA ĐÔNG CỦA CHÚNG TA

MÙA ĐÔNG CỦA CHÚNG TA

7 1 1

- Tác giả: Sinh Tố Dâu- Nhân Vật: • Nam chính: Trần Nguyên Khải• Nữ chính: Hoàng Mỹ Hân- Thể loại: thanh xuân, tình cảm, sủng, hiện đại, ngược.- Tình trạng: Đang sáng tác- Số chương: TRUYỆN ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD. Mùa đông, mùa hạ, mùa xuân, mùa thu. 1 năm, 2 năm, 3 năm. "Yêu thầm", không có khoái niệm thời gian, thời tiết. Chỉ có, cậu và tớ. Lá cây, cơn mưa, nhà văn hoá, hành lang lớp học. Từng thước phim tớ lưu giữ đều gắn với hình bóng cậu, bóng lưng khi cậu đùa giỡn và ngoảnh mặt lại cười trong đôi mắt tớ còn đẹp hơn ngàn vì sao trên trời vậy. "Đã từng yêu chưa ?" Nguyên Khải híp mắt, anh đưa mắt lại gần sát người cô. Đôi tay đặt lên bàn phía sau lưng cô bên phải, tư thế này có hơi chút mờ ám. "Chưa từng."Mỹ Hân không tránh né ánh mắt mà nhìn thẳng vào nó. Cô điềm đạm đáp. Cô từ lâu đã không phải là cô bé ngày ngày chỉ dám đi sau lưng anh nữa rồi. Thời gian là cỗ máy, đưa mọi thứ đi chệch quỹ đạo của nó. Bạn nghĩ câu chuyện yêu thầm nào cũng nuối tiếc ? Hay đều kết thúc bằng một đám cưới ? Mỹ Hân và Nguyên Khải là hai mũi tên được phóng đi cùng một thời điểm, có lúc chiếc này vượt lên chiếc kia và cũng có lúc chúng va vào nhau. Không đợi được, không chờ được nữa. "Tôi chỉ đang tồn tại, em có thể làm tôi "đang sống" được không ?" "Hôm nay em thấy lại được cơn mưa ngày ấy, từng giọt, từng giọt tí tách rơi." "Mỹ Hân, đó không phải là mưa. Đó là máu của em." "Em anh và cô ấy, anh nghĩ đi."…

Mây núi họa thủy

Mây núi họa thủy

4 0 2

Chàng là thần, tên Dạ Thiên. Nàng là người, tên Chu Mẫn.Nhân duyên đúng sai thế nào cũng chỉ là giấc mộng !Câu chuyện bắt đầu từ nàng, một người sở hữu đôi mắt trời ban. Cặp ngọc bảo ấy to tròn, long lanh đến lạ. Sắc tím cũng hiện lên trong ánh nhìn đó. Chỉ tiếc, nơi nàng sống lại rất ghét màu này. Vì thế, mà nàng luôn phải trải qua cảnh bắt nạt.Từ nhỏ, nàng sống với mẫu thân. Bà ấy đúng là yêu thương nàng, yêu đến nỗi ngày ngày đều cho nàng roi vọt.Càng lớn nàng càng phải trốn chui trốn lủi, trốn vì sự kì lạ của mình. Cũng trốn vì vết bớt to trên mặt. Đến một ngày, ngày mà con giun xéo lắm phải quằn. Ngày ấy, nàng dám phản khán lại người mẹ tệ hại của mình.Nàng chạy thật nhanh khỏi nơi đó. Bỗng nhiên thấy đầu óc choáng váng, tay chân loạng choạng Vốn không biết chuyện gì sẽ xảy ra ?Mở đầu chính là nàng trúng cổ trùng, còn ai hạ thì chắc chắn thâm tâm nàng đã rõ. Không ngờ, trước giờ thứ trói chân nàng lại là thứ này.Chỉ cần bị gọi chú, sẽ đau đớn tột cùng !.Nàng lê lết quay về nhà, bà ta vừa nhìn liền hả hê.Sau đó, bà ta chấn lột tiền nàng tích góp và tiếp tục thói vui rượu của mình. Nàng đau đớn lắm....nhưng nàng phải thoát ra.Nhân đêm đó, bà tay say mềm trên chiếc giường cũ kĩ. Nàng liền rón rén đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, nàng nín thở đi nhanh nhất có thể.Cửa ải dần qua, nàng càng tăng tốc. Chạy một đoạn xa thì giờ đã khuya.Nàng mệt mà thở dốc, đôi chân dần dần chậm lại, từng bước từng bước đi con đường dài tăm tối phía trước.Nó đen nhẹm như chính con người nàng..…

Bảo bối, anh nguyện cưng chiều em cả đời.

Bảo bối, anh nguyện cưng chiều em cả đời.

125 3 2

-Anh có thể làm tình với mọi cô gái mà anh muốn nhưng không được có mặt trên báo chí, nếu không tôi sẽ không ngại ngùng mà tận tay chết anh.-Cô dùng ánh mắt sắc bén lườm hắn, lạnh lùng nói.-Cô nghĩ tôi sẽ nghe lời đe doạ của cô.-Hắn cươi khinh thường vì nghĩ cô chỉ là một thiên kim tiểu thư vô dụng ngoài tài năng kinh doanh.-Tôi không tin cô sẽ có thể giết được tôi. -Vậy thì anh cứ làm thử xem, tôi nói trước sự nhẫn nại của tôi có hạn, đừng để tôi có cơ hội giết anh, anh không biết mình đanh đùa giỡn với ai đâu.-Cô quay người rời khỏi phòng khách sạn, để lại người đàn ông đang ngẩn người và một người phụ nữ đang khó chịu ở thân dưới của người đàn ông đó vì cô đã cản trở 'việc tốt' của họ. ____________________________________-Ly hôn đi, tôi không yêu em, người tôi yêu là Minh Ngọc, huống hồ cô ấy vẫn con yêu tôi và mang con của tôi.-Hắn tuyệt tình nói với cô. -Được, nhưng anh phải hứa là sau khi ly hôn anh không bao giờ được xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa.-Cô đang kìm nén nước mắt, mặc cho con tim đang thắt chặt lại, cô cố dùng vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm nói với hắn. Cô định nói với hắn rằng cô đã mang thai 3 tháng, nhưng tình cảnh hiện giờ thì đã không cần thiết nữa. -Được.-Hắn không chần chừ mà đồng ý. ____________________________________-Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em một lần nào nữa, trở về bên anh đi.-Hắn nói với cô bằng giọng hối hận, thâm tình, còn có một chút bất lực. -Bây giờ đã quá muộn rồi, chính anh đã bỏ rơi tôi và con, tôi hiện giờ hận không thể …