Mùa hạ năm ấy có người đợi tôi

Mùa hạ năm ấy có người đợi tôi

18 2 2

Ngày 10 tháng 6 năm 2019 có lẽ là ngày sinh nhật mà Thảo Chi (nữ 9) cảm thấy hạnh phúc nhất vì món quà mà cô nhận được ngày hôm đó là tên cô nằm trong danh sách trúng tuyển lớp mặt bằng của Trường THPT chuyên DC- ngôi trường mà cô luôn ao ước. Trong suốt quãng thời gian cấp 2 cô đã dõi theo bóng lưng một người, một người giỏi giang chẳng đoái hoài tới cô, cậu ấy tên là Trần Hoàng Dương (nam 9) đồng thời cũng là á khoa chuyên hóa của THPT chuyên DC năm nay. Vốn dĩ đậu cùng trường với người thương ắt sẽ vui, nhưng Thảo Chi đã quyết định sẽ không chạy theo người đó nữa, cô phải bắt đầu một cuộc sống học đường mới với những điều mới hơn. Thế nhưng, vào lúc Thảo Chi quyết dừng lại đoạn tình cảm đơn phương cũ rích cũng là lúc Hoàng Dương chợt nhận ra tình cảm của cô. Đáng tiếc thay, lúc anh nhận ra thì cô đã mở lòng với Tùng Quân (nam 8) - một kẻ thích kiểm soát và sau này sẽ là mối đe dọa cho tính mạng của một trong hai người. Liệu sau bao nhiêu truân chuyên, Hoàng Dương và Thảo Chi có thể có một kết cục tươi đẹp hay chỉ còn lại sự nuối tiếc thởu thiếu thời?…

Anh sẽ thay anh ấy yêu em

Anh sẽ thay anh ấy yêu em

51 0 1

" Knock Knock "Cơn gió khẽ thổi nhẹ.Bông đào khẽ rụng xuống nền đất ướt lạnh.Tiếng giày cao gót rõ rệt.Vài sợi tóc được nhuộm màu chocolate khẽ tung bay. Tà áo sơ mi trắng nhuốm màu đỏ của máu tươi bỗng bị cơn gió tốc nhẹ. Khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt của cô ướt đẫm những giọt lệ, khiến kẻ qua đường không khỏi xao lòng. " Hạo Dương! " Cô bỗng hét oà lên. ..." Dương...Anh sẽ yêu em trong bao lâu? "" Bao lâu à...Có lẽ là mãi mãi! " Anh xoa đầu cô" Có lẽ? Chỉ là có lẽ thôi sao? Vậy là có thể anh sẽ không yêu em nữa? Em không chịu! " cô đấm bùm bụp vào lồng ngực anh." Vậy thì là chắc chắn! " anh gãi mũi cười méo mó." Nhưng...Nếu em chết, anh còn yêu em không? " Cô phồng má, đôi mắt to tròn long lanh nhìn vào mắt anh, trông thật đáng yêu! " Ái Ái ngốc! Em sẽ không chết trước anh, chỉ anh mới có phép chết trước em! " Anh cười cười, cái điệu cười đáng ghét quá đi, nó làm cô bắt đầu lo lắng!" Hạo Dương đáng ghét! Anh chết rồi ai sẽ yêu em? Ai sẽ ăn pocky với em? Ai sẽ...Không cần biết! Em không cho phép anh chết! " Cô bỗng ôm chặt anh, oà khóc như một đứa trẻ bị cướp kẹo." Sẽ có một người yêu em hơn anh " Anh lại cười, bàn tay thon dài khẽ vuốt vuốt mái tóc nhuộm màu chocolate của cô. ...…

Trà xanh việt quất

Trà xanh việt quất

78 5 2

Gặp nhau trong những tình huống éo le.Người xưa nói duyên nợ kiếp trước để lại kiếp này trả.Từ ghét thành yêu, một cô nàng tinh nghịch, hiểu chuyện tưởng như sẽ không bao giờ bước chân vào thế giới đầy sẹo của chàng trai, lại có thể kéo cậu ra khỏi đó.Anh Tuấn không biết mình thích Gia Linh nhiều đến vậy, thích con bé nhiều đến nỗi khiến bản thân quên đi mình từng không muốn yêu và được yêu."Tao bình thường cực kì, học không giỏi, nhan sắc cũng tàm tạm, lại còn bị chê xấu tính. Mày thử so tao với những người từng theo đuổi mày đi, giờ quay xe còn kịp đấy?""Ừ thì để so sánh xem nào? Họ học giỏi nhưng tao thích bạn gái mình học không giỏi cơ để tao còn có động lực kiếm tiền mua matcha đá xay cho cô ấy, họ xinh đẹp mà tao thích bạn gái tàm tạm thôi xinh quá lại suốt ngày phải giữ, mệt lắm. Rồi còn xấu tính á? Tao cũng không tốt đẹp hơn ai mà đòi bạn gái mình phải tốt tính cả, xấu tính mới hợp với tao. Cuối cùng họ không được tao thích còn mày thì tao cực kì cực kì thích. Sao? So sánh có thấy khập khiễng chưa. Bấy nhiêu là mày out trình rồi"(10.9.2023)-Oải hương tím…

100% Hoàn Hảo

100% Hoàn Hảo

17 0 4

Nguyễn Ánh sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng khát khao lại vô cùng vô cùng lớn, cô đam mê hàng hiệu, đam mê những món đồ xa xỉ, đam mê danh tiếng. Tất nhiên, khả năng của cô cho phép cô thực hiện những điều trên, Nguyễn Ánh đã vẽ ra cho mình kế hoạch của tương lai mang tên "Cuộc đời hoàn mĩ"Thứ nhất, đạt 100% học bổng Trường Đại học X.Thứ hai, đạt danh hiệu sinh viên tiêu chuẩn ở mỗi kì học.Thứ ba, kiếm được một anh chồng giàu có, giỏi giang ở Trường Đại học của cô.Tóm lại, mục tiêu cuối cùng là có một người chồng hoàn hảo. Vậy, tại sao lại cần học bổng, tại sao lại cần danh hiệu sinh viên tiêu chuẩn kia?Theo Nguyễn Ánh kể lại, rằng một năm lớp 11 nọ, cô hỏi mẹ:- Sau này con học Đại học, tốn nhiều tiền lắm, mẹ có đủ tiền đóng học không?Mẹ Nguyễn Ánh dửng dưng đáp rằng:- Tự đi làm thêm mà kiếm tiền học chứ! Mày nhìn lương mẹ cả bố có đủ cho mày học không? Tối đó, cô suy nghĩ rất nhiều, tương lai của cô sẽ đi về đâu khi cô không học Đại học, không bằng, không cấp, cô chỉ có thể trở thành một công nhân nuôi sống bản thân, sau đó lấy một người chồng tầm thường, sinh ra những đứa con, cơ thể bản thân sẽ trở lên sồ sề sau sinh. Ôi nhan sắc của cô! Không thể!Mở Google, Nguyễn Ánh search từ khóa "học bổng", cân đong đo đếm với khả năng tự học khá tốt nhưng lại chẳng có thành tích gì vượt trội. Nguyễn Ánh tìm thấy Trường Đại học X. Và rồi kế hoạch mang tên "Cuộc đời hoàn mỹ" kia ra đời!…

Khoảnh khắc được chạm đến anh

Khoảnh khắc được chạm đến anh

6 0 1

Lục Tâm Nhi - đại tiểu thư của Lục gia , xinh đẹp tài năng là mẫu người lý tưởng mà bất cứ gia tộc nào cũng muốn cô làm con dâu . Cô tựa như một vị nữ chủ nhân mà không ai dám chạm tới .Âu Diệp Hy - anh là sinh viên nghèo , trong tay chẳng có bất cứ gì , tiền không có nhà cũng không , anh chỉ được danh xưng là học sinh danh dự mà người ta gọi .Anh vô vị tầm thường , cô thì kiêu sa xinh đẹp , nhưng không hiểu vì sao ... khi gặp anh cô lại không cầm được lòng mà yêu phải anh.. Cô không mang dáng vẻ của một tiểu thư để gặp anh mà chỉ là một học muội muốn thỉnh giáo anh . Cô không mang danh phận của mình ra để có thể sai khiến mà chỉ ở bên anh găm gắp nghe theo . Cô không mặc những bộ váy hàng hiệu ăn ở những nhà hàng sang trọng mà chỉ khoác lên kình những chiếc váy đơn giản rẻ tiền rồi cùng anh đi ăn uống ven đường . Cô không tham dự những party sôi nổi ở những quán bar như thường nữa mà lại cùng anh đi bán thuốc lá hay cùng anh làm phục vụ ở quán cà phê ... dường như vì anh mà cô không cần bất cứ thứ gì nữa nhưng nhận lại chỉ là sự hờ hững lạnh nhạt.Nhưng Tâm Nhi nào biết , anh yêu cô còn hơn cô yêu anh , anh không ngại người ta dèm pha , anh không ngại người khác buông lời ra tiếng vào , mà anh sợ rằng ... không có gì trong tay thì sao có thể lo cho cô , không có sự nghiệp tiền đồ thì sao có thể bảo vệ cho cô ... cô quá hoàn hảo , anh thì lại khác , thế giới của hai người hoàn toàn khác nhau .. nên khoảnh khắc mà Tâm Nhi được chạm đến Diệp Hy là khoảnh khắc vui nhất của cuộc đời cô.…

Chanh Mật Ong

Chanh Mật Ong

376 3 3

Khánh lười biếng ngả đầu vào vai tôi, mái tóc mềm mại của nó cọ khẽ vào cổ khiến tôi thấy hơi nhồn nhột. Tôi hơi hích vai muốn đẩy nó ra, nhưng có vẻ như cái hành động biểu thị sự phản đối của tôi càng khiến nó thêm thích thú, và đầu nó thì vẫn chẳng suy suyển lấy một centimet nào trên vai tôi cả. Khoang mũi tôi tràn ngập mùi dầu gội và mùi nước xả vải nhẹ nhàng tỏa ra từ trên người nó. Thơm quá. Tôi sẽ bị nghiện mùi của nó mất."Châu Anh..." Khánh lơ đãng lên tiếng "Mày thích người như thế nào?""Hả?" Tôi giả vờ chưa nghe thấy câu hỏi của nó, hai tay vẫn bận rộn bấm máy tính giải đề Vật Lý."Ý tao là" Khánh vươn tay cướp lấy máy tính của tôi, ép tôi phải tập trung vào câu chuyện của nó "Gu của mày là gì?"Tôi bất lực tựa người vào thành ghế, qua loa trả lời:"Chắc là một người dịu dàng, chững chạc và trưởng thành... quan trọng là phải giỏi hơn tao."Khánh nhăn mặt trả lại máy tính cho tôi, nó nằm ườn ra bàn, bĩu môi nói:"Sao chẳng giống tao chút nào thế?"Dù đang làm cái hành động trẻ con chết đi được kia thì trông nó vẫn đẹp trai y như diễn viên Hàn Quốc ấy. Cuộc đời đúng là bất công mà.Tôi khúc khích cười xoa rối mái tóc mềm mại của nó."Nhưng mà..." Khánh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười."Mày thì đúng gu tao đấy.""À... tao cảm ơn." Tôi hơi bối rối thu tay lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh tiếp tục giải đề."Không có gì."Khánh lại nở nụ cười tỏa nắng quen thuộc, và tim tôi lại không kìm được mà loạn nhịp.…

Thanh xuân đẹp nhất Khi Có Em - Diệp Hạ Song Vân

Thanh xuân đẹp nhất Khi Có Em - Diệp Hạ Song Vân

181 73 3

Một thời đẹp nhất của con người được mang tên thanh xuân...:Người nam nhân trầm mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào người thiếu nữ. Giọng nói trầm ấm vang lên: "Đồ đệ này!" Người thiếu nữ ngoảnh mặt lại, hồn nhiên: "Sư phụ có chuyện gì muốn nói với em sao?" Nam nhân nghiêm giọng: "Tôi muốn phá luật!..." Thiếu nữ khó hiểu: "Luật?" Y tiến đến tháo chiếc nhẫn sứ trên tay đối phương thả xuống đất: "Từ nay em không cần gọi tôi một tiếng 'sư phụ' nữa...!" Cô gái ngỡ ngàng: "Tại sao?" "Tôi luôn an ủi em, dạy em làm cảnh sát hình sự và là điểm tựa cho em mỗi khi em tổn thương... Em thật sự không nhận ra sao?... Hôm nay tôi chính thức theo đuổi em...!" Thiếu nữ lạnh lời: "Không cần!..." Lòng y nặng trĩu xuống: "Lẽ nào em vẫn còn giữ quan điểm thầy - trò ấy?..." Thiếu nữ tiến gần nam nhân thêm một bước, hai bước: "Em cũng thích anh! Thích từ rất lâu... Kể từ lần đầu hai ta gặp nhau..." Bầu không khí lúc này thật im lặng, nam nhân nhẹ đưa tay ôm cô gái vào lòng, cùng lúc hoàng hôn dần buông xuống...***Tên truyện: 最美丽的春天时代Tác giả: Diệp Hạ Song Vân Quốc gia: Trung Quốc (Au Việt Nam)…

Who Are You, Stranger?

Who Are You, Stranger?

1,641 3 2

Tất cả hành động của con người bắt nguồn từ một hoặc nhiều lý do trong những lý do sau: tình cờ, bản tính, bắt ép, thói quen, lý trí, đam mê, và dục vọng. Trong trường hợp này có lẽ sự tò mò đã vô tình gắn kết hai con người xa lạ với nhau. Liệu họ có nhận ra đối phương chính là bạn cùng lớp của mình? "Muốn xem ảo thuật không? Tôi có thể làm nỗi buồn của cậu tan biến đấy"."Không thể đâu, tớ đã thử mọi cách rồi nhưng tớ không thể ngừng nghĩ về nó được". Nhật nhìn Trà cậu chưa bao giờ thấy cô ấy buồn như thế. Có lẽ chuyện lần này đối với cô thật sự là một cú sốc."Cậu có thể viết nỗi buồn của cậu vào đây".Minh Nhật lôi từ balo ra một mảnh giấy và một cây bút đưa cho Lam Trà. Trà ngước mắt nhìn Nhật "Cậu định làm gì chứ?"."Tôi nói rồi tôi sẽ làm cho nỗi buồn của cậu tan biến". Lam Trà bán tín bán nghi nhưng vẫn làm theo lời Minh Nhật. Viết xong cô còn cẩn thận gấp tờ giấy lại lo sợ sẽ bị đọc trộm. Chỉ chờ có vậy, Nhật giật phắt lấy mảnh giấy trên tay cô lặng lẽ xé tờ giấy thành từng mảnh vụn nhỏ miệng nói."Về đốt chỗ giấy này thành tro sắc pha lấy nước uống nỗi buồn sẽ tan biến"."Cậu thật ngớ ngẩn" Lam Trà khẽ bật cười."Cười rồi nhé hết buồn rồi đúng không?" Nhật ngồi xuống, mắt dán chặt vào khuôn mặt đang gục xuống của cô như để kiểm chứng lời cô vừa nói."Không có tớ vẫn buồn nhưng mà buồn cười" Trà đáp đôi mắt long lanh ngấn lệ của cô nhìn thẳng vào mắt Nhật nhưng đôi môi đã nở một nụ cười.…

Gặp Được Nhau Là Do Duyên Số

Gặp Được Nhau Là Do Duyên Số

60 5 6

Tôi, Vũ Hoàng Kim Chi. Là một đứa cuồng ngôn tình, yêu đồ ăn, thích ngủ và đam mê nghệ thuật. Từ khi còn nằm dưới móng chân của mẹ, tôi đã được sở hữu kĩ năng vẽ điêu luyện của ba. Ngoài giờ học, thường thì tôi sẽ nhốt mình trong căn phòng màu hồng của mình và đắm mình vào những câu chuyện tiểu thuyết, hiếm hoi lắm mới thấy tôi rời khỏi nhà ngao du phố xá với con bạn thân của tôi - Ngọc Hân, hoặc trừ khi đi học ở trường. Là một đứa cuồng tiểu thuyết ngôn tình nhưng tôi sống rất thực tế, chưa bao giờ hay mơ mộng về một tình yêu lãng mạn, trọn đời với một soái ca tóc tai vuốt vuốt, kun ngầu lạnh lùng vân vân. Đọc tiểu thuyết cũng như một thú vui tao nhã giết thời gian của tôi. Bất chợt một ngày nọ, khi tôi nhìn thấy đám du côn đang làm chuyện chướng mắt thì tôi đã tẩn chúng một trận tơi bời. Thế nhưng, hắn- Lâm Gia Kỳ, một kẻ đáng ghét, kì đà cảng mũi đã xen vào việc tôi đang làm vì thế mà tôi ghét hắn kinh khủng. Ông bà xưa nói câu nào là đúng câu nấy, chẳng hạn như " Ghét của nào, trời trao của nấy ". Đúng vậy, hắn nay lại trở thành cấp trên của tôi và cũng là chồng tương lai của tôi sau này. Nghe thật là ba chấm quá đi mất. Và bây giờ, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện ngôn tình của riêng tôi, bắt đầu với hôm " Trễ học " của tôi và Ngọc Hân. Chúc các bạn có những phút giây thoải mái và thư giãn cùng " Gặp được nhau là do duyên số "…

BỎ LỠ THANH XUÂN NĂM ẤY

BỎ LỠ THANH XUÂN NĂM ẤY

220 21 10

Bỏ Lỡ Thanh Xuân Năm ẤyCứ thấy cậu ấy là tim tôi lại lạc đi một nhịp. Là cảm giác gì thế? Tôi đã yêu sao? Sao lại như vậy được. Tôi cực kì ghét cậu ấy đến thế cơ mà! Tôi luôn luôn ganh đua với cậu ấy cơ mà? Luôn là kẻ thù mà!...Nhìn vào giá sách, thấy cảm động quá mà. Hu hu giá sách cao thế chứ-"Ây cha, sao lại cao thế này chứ? Chân mình đã ngắn, thế mà...Rồi từ đâu cậu ấy đi đến,quàng tay qua đầu tôi,chạm đến giá sách,lấy quyển sách mà tôi định lấy. Uầy lúc đầu cứ tưởng nó rô-man-tic như phim HQ ấy chứ. Thế mà cậu cầm sách bỏ đi mất. Tức chết được!!!...Một lần khác, tôi gây sự với người yêu cậu ấy,cậu ấy đi qua tỏ thái độ rất chi là tức giận. Không biết cậu ấy giận ai trong số hai chúng tôi,tôi hay là người yêu cậu ấy?-"Đi thôi"-cậu ấy lôi người yêu cậu ấy điTôi...cảm giác...tôi...lúc đó thấy vừa ghét,vừa tức giận nữa. Không biết tại sao tôi nha vậy nữa......-"Cậu có chịu thừa nhận chưa, Vũ Hân?"-"Không"-"Mai là cậu sẽ không còn cơ hội nói với tôi nữa đó"-"Sao lại không có chứ? Cậu ngốc à? Chẳng lừa tôi được đâu"Cậu ấy tức giận quay lưng bỏ đi. Đến sáng hôm sau tôi mới biết cậu ấy sang Mĩ. Lúc đó lòng tôi ray rứt lắm. Có lẽ...có lẽ...tôi nhận ra rằng mình đã thích cậu ấy...Hàn Chí Vinh,tôi không tha cho cậu đâu!!!P/S: KimNa's story ~~~Kam&Fuan's story~~~Jun's story…

[Ngôn Tình][Sáng Tác] Ước mơ hoa phượng đỏ

[Ngôn Tình][Sáng Tác] Ước mơ hoa phượng đỏ

51 33 60

Chương 0: Giới thiệuNgày xửa, ngày xưa......( lạch cạch, lạch cạch....)-- Hihi, anh đang làm gì đó?- À... anh đinh viết lại câu chuyện của anh! Hề hề!- Trội ôi, anh mà viết được á, em hổng có tin âu, hihi....! Nàng véo yêu lên má tôi.- Hề hề, tất nhiên rồi em, kỉ niệm của anh thời cấp 3 mà! Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp ,những cơn sóng gió đầy tối tăm lúc đó.Tôi choàng tay ôm em ấy vào lòng và bắt đầu đặt những dòng đầu tiên của tôi về câu chuyện đầy màu sắc, trong sáng ...và nhiều sóng gió của tuổi mới lớn...Tôi Nguyễn Đức Thanh ( T ), học hành tầm thường ( con nhà người ta cứ bên tai suốt TT), mê ngắm gái ( ngắm chứ không bậy bạ đâu hề hề ), luôn tuân thủ : Không phân biệt, bình đẳng và hòa hợp ( nhờ nó tôi mới sống được trong hang cọp @@). Cũng trong cái hang cọp ấy cũng sảy ra nhiều BIẾN rồi cũng xém CỐ luôn ấy* Mẫu giáo và cấp 1 hởm có gì toàn oe oe hu hu ^^* Cấp 2 gần cuối cấp bị tông bay bể cả mông, Xinh mà hâm T.T* Cấp 3 cái thiên đường của tuổi thơ nhiều kỷ niệm và mọi sự việc xảy ra, cuộc gặp gỡ bạn bè, các cô gái, tình cảm .... Khiến tôi xém chút thành quá cố hề hề.…

Sẽ còn nắng đợi nơi chân trời
Ác Quỷ Trong Tim Tôi

Ác Quỷ Trong Tim Tôi

470 2 17

Nó_Bạch Nguyệt Băng_1 người có quá khứ không mấy tốt đẹp, cha mẹ, ông bà thì bị giết, người thân xa lánh, ghét bỏ nó, bị họ lừa làm thí nghiệm. Được cha nuôi cưu mang, nuôi lớn. Nó muốn mình mạnh hơn, để trả thù bọn họ, những người dám cả gan giết cha mẹ, ông bà của nó, những người trong gia tộc từng khinh bỉ nó, những người đem nó làm thí nghiệm, khiến nó không còn là con người. Nợ máu phải trả bằng máu. Trong thư phòng, nó đang ngồi xếp những lá bài kì lạ đủ loại màu sắc. "Băng, bang Phantom có gián điệp." Cô cầm một xấp giấy tờ, báo cáo tình hình hiện tại cho nó nhưng nó vẫn thờ ơ không nói gì, lấy một lá bài màu đen in hình một chàng trai tóc vàng kim chói lóa và một lá bài trắng in một sợi dây thừng ra, đặt xuống bàn. "Vậy tôi sẽ nhờ Roy bắt hắn lại. Mà hình như có vài tên trộm đang rình mò ngoài sân thì phải, xử lí sao đây?" Nó lại lấy thêm hai lá bài vàng kim óng ánh hình một quản gia và một hầu gái đặt cạnh nhau. "Được, Shiro và Kuro sẽ xử lí. À! Bang Q.W chuẩn bị tấn công căn cứ của bang Phantom, bọn chúng dùng toàn lực nên khiến căn cứ thiệt hại nhiều, hiện đang đợi lệnh." Nó che miệng ngáp một cái rồi lấy một lá bài đen khác, đặt lên bàn. "Vậy việc này giao cho Ruri vậy. Mọi việc chỉ có nhiêu đó thôi, bà mau đi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm đi học nữa." Nó gật đầu, chậm rãi lôi cái thân ra ban công đóng cửa thì nghe tiếng loa từ một chiếc xe vọng tới. "Ưu đãi, ưa đãi, ngàn năm có một. Bây giờ, tiệm bánh Lovely đang bán một loại bánh cực kì đặc biệt: bánh kem phô mai sữa cực kì …