Thay Tôi Bước Tới Vinh Quang

Thay Tôi Bước Tới Vinh Quang

102 8 3

TẤT CẢ NHỮNG GÌ ĐƯỢC VIẾT DỰA TRÊN TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÁC GIẢ.Tên khác: Phương Thức Bỏ Trốn Của FMVP Có Chút Kì LạTác giả: Tung Tửu Phiếm Hoa (@QiuQi_ThuKyf)Thể loại: Trọng sinh, E-sport, tình cảm học đường, võng du, hiện đại, thay đổi quá khứ.Bối cảnh: Trung Quốc giả tưởng.Tình trạng: đang sáng tácTrích đoạn:Nếu cho cô một cơ hội để làm lại, cô muốn thay đổi điều gì nhất.....?Nữ tuyển thủ bộ môn thể thao điện tử Ngôn Nghiêm liên tiếp vô địch giải đấu quốc tế, mang về chiếc cup vô địch lần thứ 3 khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ bỗng nhiên rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục chỉ sau một đêm! Bê bối đời tư của cô bị lộ ra ngoài làm fan hâm mộ phải choáng ngợp một phen. Nhìn gương mặt nghiêm túc cùng khí chất thanh thoát đâu ai ngờ đến trước đây cô từng là một kẻ "bắt cá bằng lưới". Ngôn Nghiêm trở thành chủ đề bàn tán trên tất cả các nền tảng mạng xã hội, vô số những câu chuyện tình cảm sặc mùi đều cáng đều được phơi bày trước bàn dân thiên hạ.Ting... ting... ting....Tiếng chuông điện thoại của người quản lý vang lên nhưng cô chỉ nhìn qua chứ không muốn trả lời. Lúc này cô chỉ muốn ở một mình yên tĩnh, chuyện tốt mà cô tạo ra trong quá khứ đã đẩy cô rơi xuống dưới vực sâu không đáy. Trong màn đêm tĩnh mịch, cô âm thầm nói ra sự tuyệt vọng của mình, có lẽ là cô đã không còn đủ sức để tiếp tục theo đuổi ước mơ này nữa...Sáng hôm sau khi tỉnh giấc, Ngôn Nghiêm ngây ngốc khi trước mắt mình không phải là khung cảnh căn chung cư đầy đủ tiện nghi mà bản thân đang ở.…

Đã quen nhìn về một hướng

Đã quen nhìn về một hướng

194 9 8

#Skyflower#Câu chuyện được xâu chuỗi bằng từ khóa ''Lucid dream''."Xin lỗi... hay cảm ơn?Con đường đã thẳng tắp, tại sao vẫn rơi vào mê cảnh, tàn... Tại sao vẫn chệch đường ray, đi về quá khứ, tan...""Cho dù là yêu hay không yêu, hận hay không hận, dòng đời vẫn chỉ có thể cho ta chọn một kết quả: Đã yêu thì đừng hối hận, mà đã hận thì đừng nói yêu."''Anh sợ, sợ cái cảm giác mất mát này. Cơn ác mộng này đã đeo bám anh suốt gần chục năm nay, hà cớ gì, nó lại luôn mịt mờ như một làn sương như thế?...''Diệp Hy và Ảnh Dương đã cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân quý giá. Cho đến khi trải qua rồi, mới nhận thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hình như đã vuột mất điều gì. Đã từng cùng chung bước, giờ lại khác nhau lối về. Cùng xuất phát từ một chân trời, vì sao lại dễ dàng buông tay như thế? Hai đường thẳng song song cứ thế bước đi, chỉ có thể lặng thầm nhìn đối phương mà không thể sẻ chia niềm vui nỗi buồn. Những tin đồn to nhỏ, những hiểu lầm sâu sắc, ai cũng mang trong mình nỗi hoài nghi riêng. Sau tất cả, ta lại không đủ can đảm để làm, quyết định ra đi. Biết bao tờ giấy vò đầu bứt tai mới viết được vài chữ, lại bị chính tay mình quẳng vào thùng rác. Mỗi ngày hai người đều vô tình nhìn ra lớp học đối diện, ánh mắt lướt qua dáo dác kiếm tìm bóng của một người xa lạ. Vô tình nhìn thấy, vô tình buông lời dò hỏi, rồi lại vô tình đặt cả người ấy vào trong tâm; luôn tự lừa dối bản thân nhưng thực ra là con tim mách bảo ta làm vậy. Tôi nhất định sẽ một lần nữa tìm ra bầu trời của cậu!…