Đồi Hoa Kề Biển | JoongDunk/PondPhuwin

Đồi Hoa Kề Biển | JoongDunk/PondPhuwin

3 0 1

Đồi hoa kề biểnTác giả: Sobinn, DG.meozThể loại: hiện đại,hề hước, dramaCouple: PondPhuwin, JoongDunkCốt truyện: Phuwin là một cậu chàng thanh niên ăn chơi sống ở thành phố Bangkok. Trong một lần bài bạc cậu đã vay tiền từ tên trùm xã hội đen. Sau đó,vì gặp rắc rối về tiền bạc nên anh phải vùi đầu vào công việc để trả đủ tiền,do phí sinh hoạt ở Bangkok quá cao nên anh quyết định chuyển đến một hòn đảo trù phú ít người biết đến để sinh sống.Rồi cậu gặp Pond Naravit chủ quán BLUE SEA Coffe, sau đó cậu đã trở thành nhân viên quán do không đủ khả năng chi trả phí sinh hoạt. Từ đây những câu chuyện oái oăm về cậu chàng nhân viên và anh chủ quán coffe ra đời_Dunk Natachai hiện là sinh viên vừa ra trường,anh quyết định nối nghề người cha mới mất cách đây 6tháng, vì thương cha và cũng là do một phần sở thích nên anh quyết đảm nhiệm lại tiệm hoa tâm huyết của người cha đã khuất. Làm ăn ế ẩm, nên anh đã đi tìm kiếm những mối làm ăn khác để vực dậy tiệm hoa vô tình gặp được Joong Archen,người quản lý công ty chủ yếu làm về hoa cưới.Hai người từ đó bắt đầu làm ăn với nhau và bắt đầu câu chuyện của chính mình.(LƯU Ý‼️ câu chuyện chỉ là giả tưởng)…

Vk Ck Mạnh Quỳnh,Phi Nhung

Vk Ck Mạnh Quỳnh,Phi Nhung

1 0 1

Phi Nhung không kìm được, khóc nấc lên một tiếng. Nghe tiếng Phi Nhung khóc, Mạnh Quỳnh liền cắn mạnh vào vai cô, tiếp theo vùi mặt vào mái tóc đen tuyền xõa dài vì sự mãnh liệt của Quỳnh mà rối tung lên, ngửi lấy hương thơm da thịt cô hòa nguyện cùng mồ hôi ướt đẫm, tạo nên sự quyến rũ mê hoặc khiến Quỳnh phải đắm chìm.Nhung à... Cả đời này, cô chỉ được nằm bên dưới tôi, không phải là thằng đàn ông nào khác! Cô không thoát khỏi tay Mạnh Quỳnh này được đâu!Tuyên bố xong, hắn đem hết dục vọng của mình phóng vào bên trong Phi Nhung!Cuộc làm tình cuồng dại kết thúc, Mạnh Quỳnh thở ra mệt nhọc và phóng tầm mắt đỏ ngầu xuống tấm thân trần truồng mềm nhũn đi trên mặt bàn, tiếp theo Quỳnh liền rời khỏi người cô vợ trẻ, kéo quần lên.Phi Nhung nằm yên bất động, chẳng còn sức để rơi nước mắt, mỗi nơi trên cơ thể đều như mất hết cảm giác. Nhưng rồi cô mau chóng lấy lại ý thức khi nghe bên ngoài cửa phòng, tiếng Yên Yên cất lên nghèn nghẹn:- Mẹ Đình ơi... Mẹ mở cửa cho con đi... Con sợ!Dù cơ thể đang đau nhói, Phi Nhung vẫn cố gắng dựng dậy, vươn tay lấy chiếc váy rách toạc rồi mặc vào. Cô thấy Mạnh Quỳnh tiến đến cửa phòng, mở ra. Bóng dáng nhỏ bé của Yên Yên xuất hiện trong tầm mắt cô. Con bé mặc đầm ngủ, đang ôm gấu bông. Hẳn là, nó nghe tiếng tranh cãi của ba mẹ nên chạy đến đây.- Ba Quỳnh ơi...Gương mặt tròn trịa của Yên Yên ngước lên nhìn ba, mếu máo gọi. Đối diện, Mạnh Quỳnh nhìn xuống cô con gái nhỏ, có thứ tình cảm thương xót nhóm lên trong lòng, nhưng sau cùng Quỳnh đã hờ hững quay lưng đi.…

Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng _ Nguyệt Sơ Giảo Giảo

Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng _ Nguyệt Sơ Giảo Giảo

216 0 15

Truyện : Pháp Y Phu Nhân Lạnh LùngTác giả : Nguyệt Sơ Giảo GiảoThể loại : Hiện đại, Sủng, hôn nhân tổng giám đốcNguồn + Convert: TTV + GachuaonlTình trạng : Còn tiếpEditor : Nguyễn Hân DiVĂN ÁNAnh là tổng giám đốc nổi tiếng phong lưu hào hoa, mỹ nữ vây quanh nhiều không đếm xuể.Cô là nữ pháp y kinh tài tuyệt diễm, lại xinh đẹp vô ngần. Cô chạy đi chạy lại giữa hài cốt và nhà, cân bằng thỏa đáng.Nhưng chẳng ai liên hệ được rằng hai người đó lại là vợ chồng. Hai người họ làm đám cưới gia tộc. Cô là người lạnh lùng không muốn để người khác chạm vào bản thân mình nhưng chính tính cách ấy đã khiến anh muốn đến gần cô."Đông Thu Luyện, em là vợ của anh, chúng ta đã có con với nhau, em cho anh chạm vào sẽ chết sao!" Mỗ nam nào đó không chịu được nữa nói!"Anh quên rồi sao, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đứa con không phải là dùng biện pháp thụ tinh nhân tạo hay sao? Anh ngoại trừ cống hiến tinh trùng, thì còn có làm gì nữa sao?"Mỗ nam nào đó rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là gieo gió gặt bão.…

Sao lại lạnh lùng đến như thế?

Sao lại lạnh lùng đến như thế?

0 0 2

Thể loại: tình gái, học đường, hiện đạiTác giả:Hoa QuỳnhPhó Vạn Hoa đang nằm trên giường bệnh. Nhìn ở phía cửa sổ, mùa thu lại đến lá vàng rơi lả chả xuống sân. Cô cũng không còn tuyệt vọng gì trên thế giới này nữa. Chỉ cần người cô yêu mãi mãi bình an và khỏe mạnh có mà qua thế giới khác cô cũng an lòng. Lệ Tâm Phương mới xét nghiệm cho Hoa ra ngoài, cô thật sự rất sốc vì Phó Vạn Hoa đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Cô đường đường là một bác sĩ chữa bệnh cho rất nhiều người nhưng người mình thương nhất, yêu nhất thì vẫn không thể nào chữa được.Cô bước vào phòng bệnh của Hoa, nói lớn:"Sao em lại giấu chị? Em bị mắc bệnh phổi sao lại không nói với chị?"_ Nước mắt của Phương từ khóe mắt lăn xuống má. "Em không muốn chị lo lắng. Em sợ người mình thương khóc, sợ người mình thương đau lòng. Em giấu để cho chị không đau."_Hoa vừa nói vừa an ủi.Phương ngồi xuống ghế kế cạnh giường cô."Sao em lại không nói chứ? Chị rõ ràng là bác sĩ chữa bệnh cho nhiều người, nhưng người mình thương, ân nhân mình cả đời vẫn không chữa trị được. "_Phương khóc nức nở"Chị đừng khóc nữa! Chị khóc nữa là em đau đấy!"_Hoa dịu dàng nói, vuốt tóc Phương nhìn cô chăm chú.Hoa an ủi Phương, bằng cách trao nụ hôn cho cô. Hai người môi kề môi, bám chặt vào nhau không buông. Hoa buông ra. Phương đã đỏ mặt tía tai.Hoa dỗ ngọt:" Mới hôn một chút, mà chị đỏ mặt rồi! Hihihi...""Đỏ mặt gì chứ?"_Phương hét lớnCuộc vui nào mà không tàn. Năm sau, Hoa đã ra đi mãi mãi do căn bệnh. Ngày cô đi trời cũng buồn, đất cũng buồn, c…

Lưu Luyến Tình Đầu

Lưu Luyến Tình Đầu

164 20 8

Truyện nói về thời thanh xuân, rung động đầu đời của Lãnh Hàn và Hoàng Anh. Về những chuyện xảy ra khiến bọn họ càng thêm thân, nhưng...[Trích đoạn một]"Mình thấy hai người hợp nhau lắm đấy." Hoàng Anh mỉm cười nói với Lãnh Hàn và Tiểu Uyên. Sắc mặt của Lãnh Hàn chợt trầm xuống. Hoàng Anh nhìn vào đôi mắt của anh. Cô đôi khi thật sự không thể hiểu được anh đang nghĩ điều gì. Đôi mắt của anh sâu tựa không đáy. "Cậu nói thật sao Anh Anh?" Tiểu Uyên đáy mắt loé lên ánh sáng. "Nếu như cô đã nói như vây, chúng ta từ đây đừng có dính dáng tới nhau nữa." Lãnh Hàn đứng dậy bước đi bỏ lại một câu. Bóng lưng anh cô đơn lạnh lùng, tựa như một con sói cô độc trên hoang mạc không nơi nương tựa. Cô, Hoàng Anh, chưa bao giờ thấy anh như vậy. Cho rằng anh rất lạnh lùng đi, nhưng cũng chưa bao giờ khiến cô có cảm giác đáng sợ như vậy.Tiểu Uyên ngồi trên ghế, vờ như không hiểu, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia khinh thường.Hoàng Anh đã không ngờ tới một điều.[Trích đoạn hai]"Anh vẫn tiếp tục theo đuổi em cho dù em có xa lánh anh. Vì anh tin rằng, một ngày nào đó sự cố gắng của anh sẽ được đền đáp." Lãnh Hàn quay lưng nói với Hoàng Anh.Cre: @yangchu_9504…

|TRUYỆN NGẮN| ĐAM MỸ- CỔ TRANG| [NĂM ẤY VÌ NGƯỜI KHÔNG THIẾT SỐNG]

|TRUYỆN NGẮN| ĐAM MỸ- CỔ TRANG| [NĂM ẤY VÌ NGƯỜI KHÔNG THIẾT SỐNG]

33 4 2

⚠️Truyện không liên quan đến bất kì yếu tố nào của lịch sử, là do bản thân mình nghĩ ra. Sẽ có một số tên gọi quen thuộc nhưng không đúng với sự thật lịch sử. ⚠️Tóm tắt: Công tên Duệ Minh là thừa tướng Nguyên Quốc. Hắn đơn phương thanh mai trúc mã của mình Tư Hạ là Quốc Sư của Nguyên Quốc, cũng là Hoàng Hậu của Hoàng đế Nguyên Phong Nguyên Quốc.Thụ là Mạc Y Ninh, gia đình thương gia khá giàu có vùng Giang Nam. Y Ninh cũng là bạn học của Duệ Minh và Tư Hạ. Có đều từ nhỏ đã không được thông minh, biết đọc chữ đã là may mắn, nhưng trời không diệt ai, y thân thể khỏe mạnh, là một nhân tài vỏ thuật. Cha của y vui mừng mời các danh võ khắp nơi về dạy. Cuối cùng cũng đậu Võ Trạng Nguyên làm nỡ mày gia tộc. Y không được thông minh nên y rất ngưỡng mộ những người có trí hơn người. Đặc biệt là Duệ Minh, người đồng môn với mình, hắn luôn được ân sư khen hết mực. Cũng nhiều lần chỉ dẫn y, y rất cảm động, ai cũng chê y ngốc không chịu chơi cùng, cũng không ai chịu chỉ bài cho y. Kể từ khi ấy, y quyết tâm luyện võ, mong muốn sau này có thể đứng cạnh Duệ Minh, mãi mãi không rời xa. Trên chiến trường đẫm máu, một thân hắc y, tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt một chiếc thắt lưng đã bị phai màu, chỉ may cũng bung ra. Một mực nắm chặt như thể hắn vẫn luôn bên cạnh, mỗi một vết thương bị chém xuống chính là vì y mà chịu đựng. Từng chút một mong người sẽ nhớ đến mà thương xót cho y.Một đời dõi theo người, nhưng người lại sánh bước bên người khác, nâng đỡ người, sợ người đâu sợ người…