Hoạ nắng màu mắt em

Hoạ nắng màu mắt em

16 1 1

Một câu chuyện tuổi trẻ, viết bởi những kẻ mộng mơ, dành cho những kẻ mộng mơ.Link podcast của câu chuyện này: https://open.spotify.com/episode/36C9br0zGTYZXnD9idgfsM?si=da7d70f54e1242a3----------------------------------Dưới ánh nắng sắp tàn buổi xế chiều, tôi ngẩn ngơ ngắm từng chiếc lá vàng cố níu mình trên cành cây vài giây trước lúc phải chia lìa. Nhìn chúng chuyển mình rơi xuống lòng đường, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ làm người ta ta nao lòng. Tôi đưa tay đón lấy chiếc lá vàng vừa rơi như để nó nhìn thật rõ một lần nữa vòm cây cao lớn kia, nơi nó dành cả đời để nương náu. Lá xanh chen chúc nhau giành lấy ánh nắng cuối ngày, rồi lại cùng đan lấy nhau mà che chắn từng đợt gió lùa về ngang qua phố. Một kiếp lá xanh chỉ dành trọn cho cây, tới sau cùng cũng chẳng đành lòng chia xa. Mùa thu năm nay vẫn thế. Tôi vẫn ngồi nhặt từng chiếc lá vàng rơi đầy ngõ nhỏ mà nhớ khôn nguôi bao kỉ niệm thuở cắp sách tới trường. Nắng vẫn vàng. Hoa vẫn nở. Lá vẫn rụng. Vẫn khung cửa ấy. Vẫn ngọn cây ấy.Tôi hoài nghi, liệu ngày mai anh vẫn đến?------------------------------------Én, Cúc Cu, Lingg, Diễm, Tli.…

Xuyên Mạt Thế Nữ Phụ Văn

Xuyên Mạt Thế Nữ Phụ Văn

96 7 1

Như mô típ thông thường thôi.Diệp Tư Yến xuyên vào cuốn tiểu thuyết mạt thế đã đọc. Không phải xuyên vào nữ chính, mà mỗ nữ nào đó đã vinh quang được xuyên vào vai nữ phụ mạt thế văn cùng tên, đã vậy nữ phụ này còn mắc bệnh tim, thân thể yếu ớt, làm sao để sinh tồn ở mạt thế đây? Số phận của nữ phụ được định luôn là không bao giờ đánh bại nữ chính, liệu Diệp Tư Yến sẽ xoay chuyển tình thế hay mọi chuyện sẽ diễn ra theo kịch bản vốn có?*Trích*- "Anh là ai?" - mỗ nữ vừa tỉnh dậy, tinh thần còn chưa tỉnh táo, liền thấy trước mặt là một mĩ thụ...a một mĩ nam, gương mặt trắng trẻo, tóc mái dài che đi một phần gương mặt, mắt phượng đeo monocle gọng bạc có dây kính vắt qua vai, áo blouse trắng, trên cổ còn vắt ống nghe y tế, điển hình của một nhà khoa học hay bác sĩ gì đó a.- " Nhanh như vậy đã tỉnh rồi?" - hắn nhíu mày, giơ tay lên nhìn đồng hồ phát ra ánh sáng xanh lẩm bẩm, hắn dường như không mấy hài lòng lắm " Tỉnh rồi cũng không sao cả..." Ánh mắt hắn nhìn Diệp Tư Yến lóe lên, môi nhếch lên một đường cong mỏng, vô cùng nguy hiểm!- " Anh...."- " Suỵt!" hắn làm liền một chuỗi động tác, rút ống nghe y tế trói tay Diệp Tư Yến lại, rút thắt lưng cột hai chân Diệp Tư Yến với nhau, biến ra một cuộn băng dính bịt miệng Diệp Tư Yến, tất cả quá trình hắn chỉ làm trong vòng 30 giây!!! Mặc kệ ánh mắt như muốn giết người từ Diệp Tư Yến, hắn cười trầm thấp vác cô lên vai, nói khẽ " Lên về nhà rồi."Đây là truyện thứ n+ Manh viết, các truyện trước đều chỉ viết bản thảo không có đăng và toàn bị M…