Niệm Tâm

Niệm Tâm

3 0 1

Tác giả: Du NiênThể loại: Linh dị, kiếp trước kiếp này, tình cảmTình trạng: Đang viếtGhi chú: Tác phẩm này là hư cấu. Tất cả nhân vật, sự kiện đều là sản phẩm phát sinh từ trí tưởng tượng, và hoàn toàn không phỏng tác lại, cũng như miêu tả bất cứ nhân vật, sự kiện nào ngoài đời thực. Trong trường hợp có sự tương đồng với cá nhân, sự kiện thì đều là do trùng hợp ngẫu nhiên.Lời dẫn:Dạo gần đây bảo tàng thành phố trưng bày một bức tranh quý. Tranh vẽ cảnh rước dâu thời cổ đại, cô dâu mặc áo gấm ngồi trên kiệu hoa, chú rể vận áo thụng xanh đội mũ cánh chuồn cưỡi hải mã, theo sau là hai hàng binh tôm tướng cá, kèn trống rộn rã, cờ hoa rợp trời. Lần đầu tiên cô gặp hắn trong viện bảo tàng, cô đưa cho hắn một chiếc khăn tay.Lần thứ hai gặp lại, cô bị tai nạn giao thông, chẳng còn sống được bao lâu nữa, hắn đưa cho cô một chén máu.Quay đầu, ngàn năm trôi qua trong chớp mắt. Ngoảnh lại, giữa người với người cách biệt năm trăm năm.Vốn dĩ vĩnh hằng nhất chính là sự nhiệt tình, đặc biệt hẳn là ở lần đầu gặp gỡ.Vốn dĩ điên cuồng nhất là tình nồng trong mộng, ngắn ngủi nhất là bèo nước trôi nổi gặp nhau.Thứ gọi là duyên phận chẳng qua là một món nợ phải trả lại cho người.…

Mưa cuối mùa - NQ ( DROP )

Mưa cuối mùa - NQ ( DROP )

23,327 667 75

Lần đầu tiên gặp anh, cô bán thân, bán đi thứ quý giá của một người con gái, đổi lại cho ba nuôi cô một mạng.Gia đình của cô, tình yêu đầu đời, thanh xuân thuần khiết, cô mất trắng, tất cả đều tan nát dưới chân của người đàn ông kia.Anh ngu muội yêu chiều cô, không biết sẽ có ngày bị cô đánh cho tan tác, nhớ cả đời không quên.Lòng vòng luẩn quẩn, rốt cuộc suốt 8 năm, cô chỉ là chạy trong lòng bàn tay anh, không sao thoát ra được.///////***///////Một đoạn cao trào:Đường Tử Hân đứng trên ban công, mưa dội xuống như thác nước, làn váy trắng ướt sũng, bít chặt lại với thân hình mỏng manh của cô, vô tình lộ ra một đường cong nhỏ ở bụng cô.Cô gào khóc trong đêm, đem tất cả những thống khổ thảm thiết mà gào thét lên trời.Ông trời đáp lại cô chỉ là một tiếng sấm rền vang giận dữ.Cô quay đầu nhìn lại người đàn ông phía sau mình. Trên ngực trái của anh một mảng máu đỏ oặt rợn người, máu không ngừng chảy, hoà vào nước mưa, đau đớn tê buốt.Bàn tay cô đặt dưới bụng xoa nhẹ, cười thê lương:"Vương Kiến Hạo, thật cảm tạ anh vì đã ban cho tôi đứa bé này. Bây giờ tôi đã có thể cắt đứt thù hằn suốt bao năm qua."Đôi mắt người đàn ông run lên, tim như bị ai đó vò xé vỡ vụn."Đó là con em."Cô cười ngạo nghễ quái dị, không, là xót xa tột cùng."Mất đi rồi có thể có một đứa khác, tôi hoàn toàn có khả năng."Cô hóa điên dại. Hổ dữ không ăn thịt con, đến cả con trong bụng cô cũng muốn giết?"Vương Kiến Hạo, anh nhớ cho kĩ thời khắc này, tôi hận cho anh đến cả kiếp sau vẫn nhớ rõ!"…

Sẽ còn nắng đợi nơi chân trời
Người bình thường.

Người bình thường.

170 17 4

"Tôi là một người bình thường." Đúng vậy đó là ý nghĩ của tôi. Nhưng thật ra tôi không phải là người bình thường, đó chỉ là lời biện minh cho sự thật. Tôi là người có năng lực về máu, nhưng mấy ai biết đó chính là 'lời nguyền'. Lúc tôi được sinh ra, vẫn chỉ là một đứa trẻ bình thường có đủ tứ chi. - Quỷ Mộc. ... Khi thế lực siêu nhiên vẫn đang lấn át thế giới bình yên của những người bình thường, tôi lại vẫn đang cắn rứt về mình. Vì sao tôi lại là người bình thường? Trong khi cậu ấy được ông ta trao tặng đặc ân, tại sao cô ấy biết mọi thứ chỉ vì lời nguyền rủa kia? Có người từng nói: "Người bình thường như cô không nên chen chân vào thứ rắc rối của thế lực chúng tôi." Thực sự, tôi ước rằng mình được ban xuống một lời nguyền rủa. Mặc dù, tôi biết đây cũng chính là điều xúi quẩy nhất tôi từng cầu nguyện. - Bình Nhân. ... Được trao đặc ân là một vinh hạnh. Nhưng tôi cảm thấy đó không phải là một điều vinh hạnh. Khi người ta đang an ổn, tôi lại đang điên cuồng làm theo lời ông ta. Làm sao cho mình được hoàn hảo. Đặc ân ông ta trao cho tôi chính là, trí tuệ. Đổi lại, toàn bộ sức lực của tôi, đều bị ông ta rút cạn. - Thượng Tử.…