jsolnicky°sóng
mùi gió biển khiến gã vẫn vương, vì có anh.…
mùi gió biển khiến gã vẫn vương, vì có anh.…
CP Dương Kiều ngược Thanh Pháp…
little stories about Seventeen on crack…
ngày mai, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn ló dạng, ta vẫn phải sống.…
Nếu chưa thể quên đi người trong quá khứ, xin đừng để kẻ đến sau phải đau lòng.…
occ,tục!ai k thích thì lướt qua chứ đừng báo cáo ạđọc fic vui vẻ nhá🫶🏻…
❛muộn.❜― me and my fucking genius mind.…
Wanna have beautiful images?Come here.Cover by _MySehun_…
đi hẹn hò nào, bé yêu!…
bonjour mon amour, heureux de vous revoir…
sao em không thể biết em lung linh như thế nào, bình thường em không có thói quen soi gương hay sao?…
jiminjeonglowercase…
Trần Đăng Dương x Phạm Anh Duy…
quang anh yêu dưa hấu nhất trên đời, cho đến khi anh gặp đức duy…
"anh từ idol nhưng từ khi gặp em sao giống fan vậy ?"…
Đứng trên bờ vực sự sống và cái chết, Takemichi nghe được những âm thanh đau đớn đang gào thét cầu xin cậu mở mắt. Tiếc thật đấy, dù cậu đã cố níu lại nhưng một thứ gì đó đã kéo cậu vào vực sâu, một nơi tối tăm hơn cả cuộc đời cậu. Cậu chả thể nghe được tiếng của bọn họ nữa.Ba năm sau một giấc ngủ dài, cậu tỉnh lại tại một nơi hoàn toàn xa lạ và giường như phần kí ức nào đó của cậu đã bị khóa lại.Không những vậy, sau khi suất viện cậu còn nhặt được hai cục cưng từ trên trời rơi xuống gọi cậu là mẹ.Cuộc sống sa hoa cùng với đại gia đình ( cả bố và mẹ take) là thứ mà hầu hết ai cũng muốn. Nhưng cậu vẫn có cảm giác phải tìm lại mảnh kí ức đã mất. Cậu từ bỏ cuộc sống của một cậu ấm để đến Nhật Bản, nơi mà hiện lên đầu tiên trong kí ức của cậu.-" takemichi về rồi... " ------------- có lẽ sẽ giống thể loại tổng tài (. ❛ ᴗ ❛.)- cốt chuyện đi lệch nguyên tác- tuổi tác là thứ phi logic nhất trong truyện, đừng soi mói điều đó ಡ ͜ ʖ ಡ cre: tui nhặt trên wattpad ko biết ở đâu cả (◞‸◟;) ai biết thì ghi hộ nha…
Nghe kể là năm 90 em dạo cùng anh ta...Đi khắp phố xá, đêm nay không về nhà...Nghe kể là năm 90 chuyện tình của hai ta...Đẹp như thước phim em xem khi chiều tà...…
linh ta linh tinh đồ đó.…
"Không, Bống sang ôm em ngủ cơ"…