Những Mẩu Thơ Không Hay Lắm Của Hilce
Tôi viết thơ thôi, mong người đọc không chửi. Hãy góp ý cho Hil biết nhé ^^…
Tôi viết thơ thôi, mong người đọc không chửi. Hãy góp ý cho Hil biết nhé ^^…
"Nếu như không thể đồng hành, xin đừng đứng bên tôi Nếu như không thể yêu thương, xin đừng trao tôi hi vọng Hai mươi lăm năm mệt mỏi ấy, đã là quá đủ rồi..."___________________________Ế hế hế, tôi quay trở lại rồi đâyyyyy. Cái hố kia bế tắc quá, tôi đào cái mới vậy.Nữ chính ở truyện này chẳng cường như truyện kia đâu. Con bé nhạy cảm lắm, vào sinh ra tử khiến nó không sợ hãi cái chết, nhưng nó vẫn biết sợ. Bởi vì đã đi ra chiến trường nên nó lại càng sợ.Còn sợ gì thì tôi không nói đâuuuuuuuuMong các cô vẫn ủng hộ tôi, văn phong của tôi có thể đã tốt hơn nhưng hơi cụt lủn. Tôi sẽ cố gắng khắc phục lỗi này.Thân ái,Eel Williams…
Bởi vì mẹ y đã chọc ghẹo một người đàn ông huyền bí, khiến cô trong vòng ba ngày anh bồi thường 1000USD .......,, điều duy nhất y có thể làm là bán mình.Chờ đợi trong phòng sang trọng lộng lẫy, y lo lắng lo lắng, y không nghĩ rằng người đàn ông đó mua y là hắn ta... Một cách thận trọng, Vừa hận, vừa giận thật sự là oan gia ngõ hẹp mà.…
Tại sao tựa đề lại là Cứ Xem Như Chưa Từng Gặp ?…
Tiêu đề mn tự đặt nha!…
(Có lẽ) Đây sẽ là một báo cáo thống kê mang tính "nghệ thuật" hơn của "công trình nghiên cứu" một ngôn ngữ mới của thanh niên "suýt" 18 tuổi.Sản phẩm này được sinh ra trong quá trình nghịch ngợm quậy phá của đứa trẻ "mới lớn", trước đó chưa hề có kinh nghiệm về các khái niệm liên quan đến ngôn ngữ, đa vũ trụ, chưa từng tham khảo qua bất kì tài liệu nào về ngôn ngữ hay bất kể một công trình nghiên cứu nào khác của "người lớn", mọi ý kiến đóng góp hỗ trợ hoặc "học hỏi" vui lòng liên hệ email công việc: [email protected]…
Gặp gỡ nhau trên đời là duyên phận ngàn năm. Đến với nhau là nợ người vạn kiếp. Vậy đã là của nhau, hà cớ chi lại vì người ngoài cuộc mà buông tay, để người ở lại với trái tim rách nát, người đi thì chẳng màng. Xa nhau đến muôn trùng đau lòng thay lại gần như trước mắt, thấy được nhưng chẳng thể chạm lấy, chẳng thể thấu hiểu. Người thứ ba lúc nào cũng hạnh phúc, người phụ bạc lại càng vô tình, kẻ ngu muội ôm mối sầu buồn mãi không quên. Nhưng rồi thương, cũng không dám làm gì, như nhành hoa hồng thơm trước mắt, kẻ hái lấy chưa chắc đã gài được lên mái tóc, kẻ đến sau rút được kinh nghiệm mà làm tốt hơn, rồi bông hoa nào đâu là của người hái được....…