Trăng Tỏ Tình Ta

Trăng Tỏ Tình Ta

25 2 1

"Người ôm lấy tôi thật lâuĐủ cho tôi biết tình sâu nhường nàoĐêm nay sao tỏ trăng caoGặp nhau xin nói câu chào đầu tiên..."________Thích một người có đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc nhưng khi khoảnh khoắc ấy trở thành một đời thì đó là yêu.Minh Nguyệt chỉ vì một nụ cười của Trần Nhật Dương mà bỗng nhiên rơi vào lưới tình. Cô quyết định bày tỏ nhưng lại bị từ chối phũ phàng. Không bỏ cuộc dễ dàng, cô tìm mọi cách xuất hiện trong tầm mắt của Nhật Dương để có thể chiếm được cảm tình của cậu ấy nhưng vẫn thất bại. Minh Nguyệt nghĩ rằng vậy là hết, cô đã cố gắng hết sức nhưng người ta không chịu thì đành vậy, cô phải chôn vùi mối tình gà bông còn chưa kịp bắt đầu này thôi.-----Từ chối thì từ chối thôi, người ta bảo làm người xấu thì sống thảnh thơi mà, sao phải lo nghĩ nhiều làm gì?-Ừ, sống thảnh thơi thật nhưng lương tâm không thanh thản nổi. Tao vẫn muốn làm người tốt hơn.Trần Nhật Dương muốn làm người tốt, vì Nguyễn Minh Nguyệt xứng đáng có được hạnh phúc bên người tốt nhất. Cậu không biết mình có phải người tốt nhất không nhưng cậu biết mình muốn trở thành người đứng bên cạnh Nguyễn Minh Nguyệt.___"Người có tình rồi sẽ về với nhau." Cậu luôn tin vào câu nói này, nếu người ấy không quay lại cậu sẽ không tiếp tục ngu ngốc chờ đợi nữa. Có lẽ, người ấy đã ở bên người mình yêu rồi.Cậu chúc phúc cho người ấy và giải thoát cho chính mình.…

Thế giới im lặng, Vẫn còn có anh

Thế giới im lặng, Vẫn còn có anh

12 1 1

THẾ GIỚI IM LẶNG, VẪN CÒN CÓ ANH.Tên gốc: Im Ắng Thế Giới, Còn Có HắnTác giả: Mộng Tiêu NhịEditor: CestaliBìa: ManduĐộ dài: Đang raThể loại: Hiện đại, Ngọt văn, Nhẹ nhàng, Hào môn thế gia, Thiên kiêu chi tử.Raw/Convert: Tàng Thư ViệnNgày Edit: 12/07/2021● VĂN ÁN ●[Văn án 1]"Lớp mình vừa chuyển đến một bạn học mới tên là Tần Dữ." "Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, bạn ấy hỏi văn phòng chủ nhiệm ở đâu, nếu mình biết nói chuyện thì tốt biết bao." "Hôm nay mình đổi bạn ngồi cùng bàn, là Tần Dữ. Bây giờ trời vừa rạng sáng, mình mất ngủ." "Ngày mùng một tháng năm là ngày nghỉ, đã ba ngày rồi không được gặp Tần Dữ...Bồ Thần, mày đang nghĩ gì thế? Mày là một đứa bị câm." Bồ Thần không nghĩ tới nhật ký của mình bị bạn cùng lớp đọc được. Phòng học đột nhiên yên lặng, tất cả mọi người yên lặng ăn dưa, Bồ Thần thành tích bình thường, không biết nói chuyện, cũng thầm mến học bá Tần Dữ, nhưng Tần Dữ người ta có thật nhiều nữ sinh yêu mến nha! Lúc này, nhật kí vừa vặn truyền đến tay Tần Dữ. Bồ Thần cúi đầu, xấu hổ vô cùng. Tần Dữ cầm quyển nhật kí đi đến trước bàn Bồ Thần "Từ ngày đầu tiên chuyển đến đây, tôi đã thích cậu, còn cậu thì sao?" [Văn án 2] Cô có một người ba bị câm điếc, nhưng người có cơ thể không hoàn hảo ấy đã cho cô cuộc đời hoàn chỉnh. Ba là người đàn ông đẹp trai nhất đối với cô. Năm 16 tuổi, cô gặp được một Tần Dữ tuổi trẻ ngông cuồng. Về sau, ba và Tần Dữ là hai người đàn ông đẹp trai nhất trong lòng cô. Mười năm trôi qua, anh…

Đã quen nhìn về một hướng

Đã quen nhìn về một hướng

190 9 8

#Skyflower#Câu chuyện được xâu chuỗi bằng từ khóa ''Lucid dream''."Xin lỗi... hay cảm ơn?Con đường đã thẳng tắp, tại sao vẫn rơi vào mê cảnh, tàn... Tại sao vẫn chệch đường ray, đi về quá khứ, tan...""Cho dù là yêu hay không yêu, hận hay không hận, dòng đời vẫn chỉ có thể cho ta chọn một kết quả: Đã yêu thì đừng hối hận, mà đã hận thì đừng nói yêu."''Anh sợ, sợ cái cảm giác mất mát này. Cơn ác mộng này đã đeo bám anh suốt gần chục năm nay, hà cớ gì, nó lại luôn mịt mờ như một làn sương như thế?...''Diệp Hy và Ảnh Dương đã cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân quý giá. Cho đến khi trải qua rồi, mới nhận thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hình như đã vuột mất điều gì. Đã từng cùng chung bước, giờ lại khác nhau lối về. Cùng xuất phát từ một chân trời, vì sao lại dễ dàng buông tay như thế? Hai đường thẳng song song cứ thế bước đi, chỉ có thể lặng thầm nhìn đối phương mà không thể sẻ chia niềm vui nỗi buồn. Những tin đồn to nhỏ, những hiểu lầm sâu sắc, ai cũng mang trong mình nỗi hoài nghi riêng. Sau tất cả, ta lại không đủ can đảm để làm, quyết định ra đi. Biết bao tờ giấy vò đầu bứt tai mới viết được vài chữ, lại bị chính tay mình quẳng vào thùng rác. Mỗi ngày hai người đều vô tình nhìn ra lớp học đối diện, ánh mắt lướt qua dáo dác kiếm tìm bóng của một người xa lạ. Vô tình nhìn thấy, vô tình buông lời dò hỏi, rồi lại vô tình đặt cả người ấy vào trong tâm; luôn tự lừa dối bản thân nhưng thực ra là con tim mách bảo ta làm vậy. Tôi nhất định sẽ một lần nữa tìm ra bầu trời của cậu!…