( hắn Alzheimer chứng tiên sinh ) - Miêu giới đệ nhất nói nhiều

( hắn Alzheimer chứng tiên sinh ) - Miêu giới đệ nhất nói nhiều

3 0 1

Nguồn: khotangdammyTỉnh lại sau giấc ngủ, Bùi Dương phát hiện mình xuyên thành một quyển ngọt ngọt đồng tính tiểu thuyết vai chính. Trong sách vai chính không chỉ có cùng hắn trùng tên trùng họ, dung mạo không khác nhau chút nào, hoàn giống như hắn là cái cùng đồng tính yêu nhau đã kết hôn nhân sĩ.Mà bất đồng chính là, Bùi Dương chính mình kết hôn sau sinh hoạt càng ngày càng vô vị, tiên sinh quanh năm bận bịu công tác đối với hắn cũng càng ngày càng lạnh nhạt, một ngày ba bữa đều không ngồi tới đồng thời ăn.Mà trong sách trượng phu đối vai chính từ đầu tới cuối ôn nhu kiên trì, một như lần đầu gặp gỡ, liền ngay cả đi công ty xử lý công vụ đều phải mang theo vai chính đồng thời, vừa dính người liền thích ăn dấm chua, bất luận nhiều bận đều sẽ bồi vai chính ăn sớm muộn món ăn, 365 ngày không một mặt trời lặn hạ.-- mãi đến tận ngày hôm đó, Bùi Dương thay thế này vị linh hồn vai chính, hưởng thụ vốn không thuộc về hắn ôn nhu cùng yêu.…

•[ So This Is Love ? ]•  [ Drop ]

•[ So This Is Love ? ]• [ Drop ]

83 3 7

" Có một người,dạy bạn thế nào là yêu nhưng không yêu bạn.Tớ muốn được ôm chặt cậu dù biết trái tim của cậu đang gọi tên một người khác.Bởi tớ thật yếu đuối nên muốn dựa vào vai của cậu mãi ,dù biết rằng cậu chỉ xem tớ là một người bạn thân...." Rose là người bạn thân của hoàng tử Henri và đây là câu chuyện về tình yêu của cô dành cho anh ấy. Đây không phải là một câu chuyện tình yêu bình thường mà là một câu chuyện sâu sắc hơn về tình cảm đơn phương. Truyện sẽ khác so với bản gốc của phim Cinderella ,đây chỉ là một câu chuyện do mình thay đổi theo hướng của nhân vật chính nên mong mọi người thích (◍•ᴗ•◍)❤. Đây cũng là lần đầu tiên mình viết truyện (mình học văn,viết văn cũng tạm ổn nhưng chủ yếu mình muốn viết vì ý tưởng và muốn cài đặt wattpat để viết truyện lâu lắm rồi ) nên có sai sót gì thì tớ mong mọi người hướng dẫn và chỉ bảo.…

[ Boboiboy] Ask Or Dare

[ Boboiboy] Ask Or Dare

138 9 1

Do mik về boboiboy quá nên mik ngoi lên để viết truyện (◍•ᴗ•◍)Nếu truyện của mik có gì sai sót mong mọi người chỉ bảo chứ đừng ném gạch mik dễ tốn thương lắm •́ ‿ ,•̀Truyện có yếu tố boylove và harem mong mấy bạn kì thị lướt qua đừng vào truyện mik bình luận này bình luận nó vì mik ko thik anh hùng bàn phím ( ಠ ಠ )Và ở truyện này mik sẽ cho lên là 8 boboiboy và bé boboiboy thứ 8 là Lunar 。◕‿◕。1 điều quan trọng là mik thik Solar nên mik sẽ hơi bênh vực anh ấy 1 tí (' ∀ ' *)Và còn 1 số thứ khác vào truyện mik sẽ nói tiếp ('• ω •')…

Chuỗi Ngày Hôn Nhân Rắc Rối.

Chuỗi Ngày Hôn Nhân Rắc Rối.

2 0 1

Tình yêu sẽ tan vỡ khi có kẻ thứ ba. Khi biết người chồng chung sống một năm với mình vẫn chưa quên được mối tình đầu, còn qua lại bí mật ;Lục Ái đã phóng khoáng mang về tờ đơn ly hôn. Cô là một người đa tình và lý trí ,ly hôn chẳng khác gì thay đồ lót.Hà Tưởng Minh - CEO của một chuỗi tập đoàn đa quốc gia, người luôn giữ trong mình tình yêu với cô em gái không chung huyết thống.Nhưng tình yêu đó mãi chỉ từ phía anh. Sau đó anh rất thản nhiên chấp nhận hôn nhân do gia đình sắp xếp. Bởi anh biết mình sẽ không bao giờ yêu nữa. Cả hai người họ đều không có mong chờ gì ở cuộc hôn nhân chóng vánh này.Nhưng đâu ngờ được mình lại có một tình yêu kéo dài mãi mãi.…

mùa hạ thoáng qua

mùa hạ thoáng qua

354 4 4

Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào." Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: "Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời."Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: "Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời."Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân.…

child sylph

child sylph

23 2 1

đây là một câu chuyện creepypasta về một cô gái nhỏthông tin ngoài lề:cô bé tên:outcast invalidbiệt danh:child sylphtuổi:8ngoại hình: cô mặc một chiếc váy khá giống tiểu thư,tóc cô trắng và có một chiếc nơ trên đầu,cô có một vết sẹo trên má,cô sở hữu đôi mắt xanh lục,mang một chiếc vớ con mèo và một đôi giày xanhvề phần tuổi thơ:"cô đc sinh ra trong một gia đình khá giả, ba cô bị tai nạn mà mất sớm còn mẹ cô khi biết được thì rất sốc nhưng đã bình tĩnh trợ lại vào một hôm cô và mẹ ik đến nhà dì.ở lại đc một lúc thì nói là có một cơn bão nhỏ đến đây.Một lúc sau thì cô thiếp đi và khi tỉnh dậy thì cô thấy rất hoảng sợ xung quanh cô máu me bắn be bét,xung quanh cô bị cào xé.Những đồ vật xung quanh rất lộn xộn và dì cô đã bị cắn xé rất tàn bạo,cô hoảng hốt và nhìn lại sau lưng cô thấy mẹ mik bị đứt đầu ra. cô bé oà khóc"…

Nhật ký Lâm sàng

Nhật ký Lâm sàng

0 0 1

Là một nhật ký, đây thật sự sẽ là một quyển nhật ký của mình. Những câu chuyện trong quyển nhật ký này là những gì đã xảy ra có lẽ cách đây vài giây, có lẽ là vài ngày cũng có lẽ là vài tháng nhưng tuyệt đối là những câu chuyện rất thật trong những chuyến Lâm sàng của mình. Mình sẽ viết lại những câu chuyện của những người mình gặp dưới góc nhìn của mình. Và mình sẽ viết về cuộc gặp gỡ của mình với những người bạn, về những ngày tháng mình đang mài đũng quần ở trường y X. Quyển nhật ký này của mình không biết là sẽ dài bao nhiêu chương, sẽ không biết được ngày kết thúc, sẽ không biết được ngày ra chương mới nhưng mình vẫn cứ đặt tay lên phím và gõ, mình sẽ gõ, gõ tới khi nào mà nó kết thúc.Mình viết quyển nhật ký này không phải vì đam mê với văn chương, không phải vì khoe khoang, mình viết nó vì mình sợ một ngày nào đó căn bệnh Alzheimer sẽ ăn mòn từng chút một kí ức về những năm tháng đi qua của mình.Mình hi vọng khi bạn đọc nó, bạn sẽ thấy được mình và biết đâu bạn cũng sẽ quyết định giống mình- viết một cuốn nhật ký cho những ngày đã qua.Có lẽ lời văn của mình sẽ không trơn tru, mượt mà vì mình đã bỏ tập làm văn hơn 4 năm rồi. Mình viết quyển nhật ký này với "giọng nói", thật là giọng nói luôn nha. Kể cho mình của tuổi 21 nghe, cho mình của tuổi 25, cho mình của tuổi 30, cho mình của tuổi 55, cho mình của những ngày sau nữa nghe về thời gian mình đã đi qua. Kể cho bạn nghe về những chuyện nhí nhưng không nhảm lắm của cuộc đời mình đang đi qua.p/s. Mong là có người nào đó dù chỉ một người biết đến quyển nhật ký này mà không biết đến mình vì mình thấy hơi sượng sùng 😊😊😊…