Anh sẽ vì em mà ở lại??…
Đều là những truyện mà mình đã đọc qua và cảm nhận trên chính bản thân mình :3…
- Viết Cho Một Thanh Xuân Trẻ Tuổi -…
Vt theo cảm xúc ạ :(( không nhận gạch đá heng…
#MewgulfTrà xanh, Hợp đồng…
Lần đầu viết mong mọi người ủng hộ ạ:-(:-(:-(:-(:-(…
something about you and me.…
Một sự lựa chọn khó khăn…
Lan man mỗi ngày về bạn ấy @@@ - <3 -…
Yêu đơn phương rồi tự huyễn hoặc mình, ừ đau lắm :)…
Chapter 1:Hạ Vân-TôiTôi là Hạ Vân,một con sói cô độc sống trong 1 khu rừng nguyên sơ ít ai lui tới và biết đến nó,bởi vậy ở đây tôi sống vô cùng yên bình cùng các loài thực vật như cây cỏ.Sự cô đơn và sợ hãi đang từng ngày gặm nhấm tâm hồn tôi đến cạn kiệt.Ở một nơi có ánh nắng chan hòa vào mỗi buổi sáng,dường như mang trong thâm tâm tôi một sự không màu,sự cô đơn đã làm tâm hồn tôi mục nát và dần trở nên điên loạn.Tôi đang quằn quại với những cơn co thắt do trực tràng bị bọn toán săn bắn trúng,ỉ ôi thật đấy!Loài người thật hung hãn và khốn khiếp,bọn khốn nạn đó đã cướp đi những người mà tôi yêu,những người mà tôi quý,dành cả sự lắng lo vỗ về.Tại chúng mà tôi mới phải cô độc tại chính nơi mà bản thân lớn lên,có biết bao kỉ niệm đẹp với những người thân yêuĐể rồi,mọi thứ thật đáng buồn,tất cả lại chìm sâu vào hố đen vô tận với những vòng xoáy vô hình trôi dạt vào thâm tâm non nớt của tôi.Đau buồn,bất lực đến kiệt quệ mà không thể,không thể thay đổi,không thể níu kéo người ở lại,không thể bảo vệ nơi mảnh đất cằn cỗi này nữa....Chuyển cảnh,tôi mở mắt mơ màng.Ôi!sao nơi này lạ quá,quái lạ,sao nhiều con người quá này.Tôi được đầu thai chuyển sinh ư,nghĩ rồi nhìn bản thân trong chiếc gương đặt bên trong cửa tiệm cạnh con đường mà tôi bị ngã.Hạ Vân tôi đây đang trong hình hài còn người,tôi đang có vạn câu hỏi vì sao mà chưa có thể giải đáp được.Nhưng khoan đã,chẳng phải từ giờ tôi chẳng còn phải cô đơn nữa sao,dù sao trong hình dáng con người để khám phá cũng không tệ…
"Không phải ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, nhưng anh tin rằng, ở chân trời xa phía nơi ấy, em sẽ là người nhận được niềm hạnh phúc mà cả đời này anh chẳng thể mang lại." "Hôm nay, biển đã nắng rồi, em đã hạnh phúc chưa?" [...] 5 năm, cô hàng ngày vẫn đối mặt với sự trách móc và chìm đắm trong lỗi lầm khi anh ra đi. Một ngày biển nắng ấm, một người đàn ông đến gần, cho cô sự ấm áp mà trước nay cô chưa từng có, để rồi cô từ từ sa lầy vào nó, trầm luân chẳng thể nào chối từ. Cô, có xứng đáng nhận được hạnh phúc một lần nữa?…