Mặt tối của những tiểu thuyết ngôn tình
hơi kinh dị, yếu tố không có thật , hư cấu…
hơi kinh dị, yếu tố không có thật , hư cấu…
Tình yêu qua chẳng còn gì ờ lại...?Tôi lưu giữ tất cả những kí ức này, do chính tay người từng viết ra từ những cảm xúc chân thực nhất của trái tim người dành cho riêng tôi. Tôi yêu người, yêu cả những cảm xúc đau thương, dằn vặt của chính chúng ta trong cuộc tình này. Tôi lưu giữ vì tôi mãi mãi hoài niệm về những ngày chúng ta đã từng. Tôi mong người sẽ có lúc được đọc lại, được sống lại chính những cảm xúc này. Chúng ta có thể nhớ về nhau bằng hồi ức này....nó đau thương lắm nhưng nó rất thành thật!…
- Cốt : 3 cô gái xinh xắn cặp vs 3 anh chàng xinh zai :v…
Nữ chính : Từ HiểuNam chính : Dịch Hạo Dương Từ Hiểu : "Tôi đã dùng những năm tháng không có anh ấy bên cạnh để mạnh mẽ hơn"Hạo Dương: " Tôi đã dùng những năm tháng không có cô ấy bên cạnh để... khắc sâu hình bóng cô ấy trong lòng" Một tình cảm sâu đậm, nhưng mỗi người lại mang trong mình một vết thương lòng, những trăn trở riêng. Từ Hiểu là một cái tôi mạnh mẽ và cá tính, Hạo Dương là một bản thể dịu dàng và trầm lặng. Cái kết nào sẽ dành cho họ? Tình yêu và sự chờ đợi liệu có chiến thắng được khó khăn? ( Tôi tin rằng tình yêu luôn là thuốc chữa lành. Không ai có thể sống nếu thiếu tình yêu. Từ Hiểu và Hạo Dương là đại diện cho những con người nhiệt huyết và luôn hết mình theo đuổi ước mơ, lí tưởng sống, họ sinh ra là dành cho nhau. Và mong bạn, người phía bên kia màn hình sẽ theo đuổi được hạnh phúc của mình)Bìa truyện: mình lấy ảnh từ nguồn pinterest : https://www.pinterest.com/Winkeupjh05/ Mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện đồng thời cập nhật bìa truyện mới…
Truyện kể về ước hẹn từ bé của Kim Tinh và Nhất Phong…
" Em và anh hai đường thẳng song song hoặc là sẽ mãi mãi không có giao điểm, hoặc là sẽ gặp nhau tại một điểm và mãi mãi song song?Vào một ngày đẹp trời nào đó, liệu chúng ta có thể gặp lại nhau ở một phiên bản tốt hơn không? "Nếu được chọn lại em vẫn muốn gặp anh...Nếu được chọn lại em vẫn muốn cùng anh cười nói như những người bạn...Nếu được chọn lại em sẽ chọn không thích anh...!…
đây là pov nói về BTS, Truyện diễn biến hơi nhanh :>> .chỉ cần biết thế thôi còn muốn biết thêm thì cùng đọc nào.…
Ban đầu vì ba tỷ mà họ có duyên gặp gỡ rồi yêu thương nhau, vốn tưởng sau này và mãi mãi tình yêu ấy vẫn cứ tiếp diễn như vậy nhưng không mọi chuyện không thể suôn sẻ như họ nghĩ. Anh là con trai của một nhà tài phiệt giàu nức tiếng còn cô chỉ là một đứa con gái nghèo nàn trên vai phải gánh lấy khoản nợ gia đình cùng người mẹ bệnh tật liên miên khó chữa. Mối quan hệ của họ nhanh chóng bị mẹ của anh phát hiện, bà ấy nhất quyết phản đối mối quan hệ của hai người, người giàu có luôn dùng tiền để đàn áp người khác vì vậy cho nên bà ta dùng tiền bắt cô phải rời xa. Đã vào bức đường cùng cô không còn cách nào đành rời đi với số tiền ba tỷ....Diễn biến sau này mời các bạn đón đọc và tất nhiên nam chính sẽ không dễ dàng từ bỏ nữ chính như vậy.…
Truyện dịch đã có sự cho phép của tác giả.…
y/n × phạm thiên …
Truyện sẽ kể dần dần. Đây chỉ là một cô gái bình thường, tính cách suy nghĩ như những người bình thường sống với phương trâm" người k vì mình trời tru đất diệt". Cô ấy đã yêu một người, đau lòng vì một người. Nhưng cô ấy vẫn muốn yêu đương, cô ấy muốn tận hưởng mọi quyền lợi mà 1người đang sống xứng đáng có: yêu là được yêu. Cô chấp nhận luật nhân quả. Cô có suy nghĩ: chưa yêu ai có thể nói chuyện vs nhiều anh, nhưng khi đã yêu 1ng những người khác phải lập tức biến mất. Cô sẽ làm như vậy, cũng hy vọng người kia cũng như vậy. Cô bảo thủ, nhưng cũng có ngoại lệ. Ngoại lệ như nào thì còn tùy vào cô ấy. Cô ấy chắc chắn sẽ cố gắng sống thật tốt bởi vì cô ấy yêu quý bản thân mình hơn ai hết. Cô ấy chỉ là một bông hoa nhỏ. Dù không liên qua đến cuộc đời ai thì vẫn sẽ nở rộ.…
Đây là đứa con tinh thần của mình tạo ra trong thời gian rảnh, rất mong được mọi người đón nhận và đóng góp ý kiến để tớ có thể hoàn thiện tốt hơn nhé. Cảm ơn mọi người 💞…
Đây là fic đầu tay của mình nên có gì sai sót mong m.n thông cảm…
Câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng nhưng cũng đầy thử thách của một cô gái và một chàng trai vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường vô lo vô nghĩ. Cả hai tưởng chừng như là hai đường thẳng song song, mãi không chạm tới nhau nhưng duyên phận nào đó lại kéo cả hai một lần nữa nhìn thấy nhau và bước vào mối quan hệ nghiêm túc. Thế nhưng bình yên cũng chỉ được một khoảng thời gian....…
Đại học năm thứ nhất, tôi được chẩn đoán mắc chứng tràn khí màng phổi, phải nhập viện chờ phẫu thuật. Mr. Tô là bác sĩ điều trị chính của tôi.Ngày được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, có lẽ vì thuốc mê khiến tinh thần mơ màng, tôi nhớ mang máng rằng mình đã huyên thuyên với anh rất nhiều chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì lại chẳng có ấn tượng.Về sau nghe mẹ kể lại tôi mới biết, hôm đó tôi đã nở nụ cười rất ngọt ngào với vị bác sĩ kia, còn hỏi đi hỏi lại người ta mười mấy lần rằng. "Anh là ai?" "Vậy anh ấy trả lời sao ạ?" Tôi hỏi mẹ."Cậu ấy nói, cậu ấy là Mr. Tô của giường số 31."…
Đơn giản chỉ là về tình yêu…
Tình yêu. Chia ly. Mười năm cách biệt. Tưởng tất cả đã là rêu phong xưa cũ. Nhưng thực ra, nỗi nhịp đập trái tim tôi đều nhức nhối gọi về anh và kỷ niệm. 3650 ngày, tôi đành thú thật với anh rằng: Tôi yêu anh!…
Trong tình yêu, ai mà chẳng muốn được đối phương chủ động, được cưa cẩm, được quyến luyến, được cảm giác trân trọng, biết rõ mồn một tình cảm người đối diện như thế nào, Tuệ Hiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu không có gió thì làm sao có sóng biển? Không va vấp, không nghiệt ngã, sao có thể gọi là cuộc đời? Năm tháng thanh xuân của Tuệ Hiên không thiếu kẻ đưa người đón, không thiếu kẻ vì nàng mà nguyện làm trâu làm ngựa. Ấy vậy mà đối với Tuệ Hiên mà nói, thanh xuân ấy chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái, có thể tự do làm điều mình thích, ràng buộc chính là ngôn từ chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô, cô quả quyết hết năm học cấp 3 này nhất định không thèm ràng buộc mình với bất kỳ anh chàng nào, nhất quyết không vì ai mà trở nên khổ sở. Cho đến khi cô bắt gặp anh - Huỳnh Hạo Hi. Người ta nói chỉ cần gặp đúng người, tất cả mọi ý niệm đều sẽ thay đổi. Tuệ Hiên cũng muốn thay đổi nhưng trớ trêu thay, ông trời lại đồng ý với những lý lẽ xưa cũ của cô rằng thời trung học phổ thông nhất nhất không nên có người thương.Duy chỉ có một điều, cô cũng không ngờ ông trời lại ưu ái chiều ý của cô cho mãi đến nhiều năm về sau. Tuệ Hiên không biết rốt cuộc cô đã chờ đến khi nào để có lúc phải nức nở: Rốt cuộc, ANH ĐỊNH ĐỂ EM ĐƠN PHƯƠNG ĐẾN BAO GIỜ?…
Tôi gặp em giữa mùa đông Đà LạtÔi cô gái bé nhỏ, có đôi mắt long lanhÁnh nhìn hơi hờ hữngMặt trời bừng xanh tươiVườn hồn tôi hoa nở ngập ong bướmNhưng ngày nắng mong manhChúng ta vội xa cáchTôi mong sao mùa xuânĐể tôi, em lại hạnh phúc dạt dàoTháng ngày tôi chờ trôngNhưng xuân qua, hè tới ....Em cũng nào đâu bước ra Cánh cửa sao nghiệt ngã .Tôi cần em nhưng em không ở lạiEm thương tôi nhưng em vẫn phải đi ...Tình duyên sao ngắn ngủiNhư cơn mưa Sài Gòn Em xa tôi vội vãChúng ta nào đã kịp gọi tên nhau ....Ôi em gái bé nhỏ ...Tôi giận mình, giận ngườiOán trách rồi sầu hận ...Nhưng làm sao, làm sao ??!- Đó chính là cuộc đời.Thỉnh thoảng em còn về đâu đó Có thể vẫn dõi theo bóng tôiNhưng chúng ta xa quáKhông nắm được tay nhauCuộc đời dài rộng thếĐến bao giờ có nhau ? ....Lời hẹn hẵng còn đó, tôi vẫn còn thương em.…