SabCla - Gia đình nhỏ của Núi vàng và Cừu xanh:3

SabCla - Gia đình nhỏ của Núi vàng và Cừu xanh:3

2,256 204 3

Những mẩu fanfic mình viết khi đã quá vã OTP (cụ thể là Sabnock Sabro x Valac Clara) trong bộ Mairimashita! Iruma-kun. Nếu có NOTP của bạn thì mời lướt nhé. ĐỪNG ĐỤC THUYỀN(Ngoài ra, truyện vẫn có thể xuất hiện những cp phụ khác như JazzLied, AzuIru,...)________________❗️ LƯU Ý ❗️+ Nhân vật có thể OOC, nội dung truyện không liên quan đến mạch truyện gốc.+ Những fic về AzuIru và JazzLied có nhiều yếu tố 18+ nhưng cặp này mình không nghĩ sẽ dám viết dù là 16+ =))). Nhưng nếu có mình sẽ cảnh báo trước, vì vậy mình không chịu trách nhiệm cho vấn đề này nhé.+ Khả năng viết còn non, trình còn thấp nên truyện có thể không hay hoặc không làm bạn hài lòng. Luôn chào đón những lời góp ý chân thành nhưng hãy nhẹ nhàng thôi nhé, mình là dạng người thủy tinh dễ vỡ. Nếu không thể chấp nhận, bạn có thể drop.+ Vì truyện thuộc quyền sở hữu của cá nhân nên đừng mang đi đâu khi chưa có sự cho phép nhé.+ Mình khá tùy hứng, nên không thể hứa hẹn vụ thời gian nha =').+ Rất mong chờ những lời nhận xét ủng hộ cũng như là đề xuất ý tưởng của mọi người, nên đừng ngại mà hãy comment nhé ✨✨___________________Nguồn ảnh bìa: https://www.pixiv.net/en/artworks/90759651…

Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ (Yêu em rồi biết phải làm sao đây?)

Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ (Yêu em rồi biết phải làm sao đây?)

759 38 27

Phạm Quỳnh Trâm: Tuổi thơ mang theo niềm đau và bất hạnh, nỗi cô đơn vây chùm từ khi cô mới chỉ 6 tuổi. Ba mẹ đều rời xa cô mãi mãi không về. Người dì đáng kính che chở bảo vệ cho cô. Cuộc sống theo vòng tuần hoàn, con người cũng theo đó mà tồn tại, cô bé ấy tự lập từ sớm, chẳng ai nhìn thấy cô buồn bao giờ, người ta chỉ thấy một cô bé mạnh mẽ tinh nghịch chạy nhảy khắp nơi. Đó là cách cô che đi sự yếu đuối trong tâm hồn mình...Dương Khải Minh: Cậu bé ấy quậy phá đủ điều. Công việc duy nhất và thú vị nhất của cậu chính là đối đầu với cô. Một cuộc chiến diễn ra hằng ngày tưởng trừng không bao giờ có thể kết thúc.... Cho tới một ngày cậu nhìn thấy giọt nước mắt cô rơi, nhìn thấy được sự yếu đuối trong lòng cô... Lúc ấy cậu đã rung động tâm trí, thay đổi hẳn cách nhìn về cô và xác định sẽ bảo vệ cho cô gái bé nhỏ ấy. Nhưng...số phận lại sắp đặt hai người, đặt ra cho họ sợi dây mang tên "khoảng cách", mà khoảng cách ấy kéo dài tận 10 năm liền mang theo cả đau khổ, sự cô đơn và nỗi tuyệt vọng... ~~~~~~~~ Họ gặp lại nhau sau 10 năm xa cách, cái nhìn đầu tiên không phải là ấm áp hay tươi cười nữa của người bạn nữa mà là một cái nhìn xa lạ, một cuộc đấu khẩu gay gắt giữa chàng công tử phong lưu và cô gái "ngây thơ". Rồi còn nhiều câu chuyện xảy ra khi cô đến làm ôsin riêng cho cậu. Những cuộc chiến diễn ra theo đúng quy luật khi cậu chủ thì lưu manh còn ôsin thì quái quỷ đủ trò.Kẻ cắp gặp bà già! Rồi ai sẽ thắng hay…

Mỹ nhân cầm đao - Chính Nguyệt Sơ Tứ

Mỹ nhân cầm đao - Chính Nguyệt Sơ Tứ

2,282 14 199

Có chứng cứ bắt người, không chứng cứ cũng muốn bắt người. Bên kia mỹ nam, ngươi đứng ở ven đường gây vạ dẫn điệp, có thương tích phong hoá, cùng ta đi nha môn đi một chuyến. Oan uổng a, ta chỉ là đi ngang qua, cái gì cũng không làm. Ít nói vô nghĩa, chờ ngươi muốn làm thời điểm, chính là tội lớn!…

Đã quen nhìn về một hướng

Đã quen nhìn về một hướng

194 9 8

#Skyflower#Câu chuyện được xâu chuỗi bằng từ khóa ''Lucid dream''."Xin lỗi... hay cảm ơn?Con đường đã thẳng tắp, tại sao vẫn rơi vào mê cảnh, tàn... Tại sao vẫn chệch đường ray, đi về quá khứ, tan...""Cho dù là yêu hay không yêu, hận hay không hận, dòng đời vẫn chỉ có thể cho ta chọn một kết quả: Đã yêu thì đừng hối hận, mà đã hận thì đừng nói yêu."''Anh sợ, sợ cái cảm giác mất mát này. Cơn ác mộng này đã đeo bám anh suốt gần chục năm nay, hà cớ gì, nó lại luôn mịt mờ như một làn sương như thế?...''Diệp Hy và Ảnh Dương đã cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân quý giá. Cho đến khi trải qua rồi, mới nhận thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hình như đã vuột mất điều gì. Đã từng cùng chung bước, giờ lại khác nhau lối về. Cùng xuất phát từ một chân trời, vì sao lại dễ dàng buông tay như thế? Hai đường thẳng song song cứ thế bước đi, chỉ có thể lặng thầm nhìn đối phương mà không thể sẻ chia niềm vui nỗi buồn. Những tin đồn to nhỏ, những hiểu lầm sâu sắc, ai cũng mang trong mình nỗi hoài nghi riêng. Sau tất cả, ta lại không đủ can đảm để làm, quyết định ra đi. Biết bao tờ giấy vò đầu bứt tai mới viết được vài chữ, lại bị chính tay mình quẳng vào thùng rác. Mỗi ngày hai người đều vô tình nhìn ra lớp học đối diện, ánh mắt lướt qua dáo dác kiếm tìm bóng của một người xa lạ. Vô tình nhìn thấy, vô tình buông lời dò hỏi, rồi lại vô tình đặt cả người ấy vào trong tâm; luôn tự lừa dối bản thân nhưng thực ra là con tim mách bảo ta làm vậy. Tôi nhất định sẽ một lần nữa tìm ra bầu trời của cậu!…