Lưu Luyến Tình Đầu

Lưu Luyến Tình Đầu

164 20 8

Truyện nói về thời thanh xuân, rung động đầu đời của Lãnh Hàn và Hoàng Anh. Về những chuyện xảy ra khiến bọn họ càng thêm thân, nhưng...[Trích đoạn một]"Mình thấy hai người hợp nhau lắm đấy." Hoàng Anh mỉm cười nói với Lãnh Hàn và Tiểu Uyên. Sắc mặt của Lãnh Hàn chợt trầm xuống. Hoàng Anh nhìn vào đôi mắt của anh. Cô đôi khi thật sự không thể hiểu được anh đang nghĩ điều gì. Đôi mắt của anh sâu tựa không đáy. "Cậu nói thật sao Anh Anh?" Tiểu Uyên đáy mắt loé lên ánh sáng. "Nếu như cô đã nói như vây, chúng ta từ đây đừng có dính dáng tới nhau nữa." Lãnh Hàn đứng dậy bước đi bỏ lại một câu. Bóng lưng anh cô đơn lạnh lùng, tựa như một con sói cô độc trên hoang mạc không nơi nương tựa. Cô, Hoàng Anh, chưa bao giờ thấy anh như vậy. Cho rằng anh rất lạnh lùng đi, nhưng cũng chưa bao giờ khiến cô có cảm giác đáng sợ như vậy.Tiểu Uyên ngồi trên ghế, vờ như không hiểu, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia khinh thường.Hoàng Anh đã không ngờ tới một điều.[Trích đoạn hai]"Anh vẫn tiếp tục theo đuổi em cho dù em có xa lánh anh. Vì anh tin rằng, một ngày nào đó sự cố gắng của anh sẽ được đền đáp." Lãnh Hàn quay lưng nói với Hoàng Anh.Cre: @yangchu_9504…

Quyết tâm phấn đấu vì sự nghiệp dưỡng già

Quyết tâm phấn đấu vì sự nghiệp dưỡng già

2 0 3

Lý Thường là con trai ba trong một gia đình hào môn tài phiệt. Trên có hai anh trai, dưới có một em gái. Cha và mẹ đều là những doanh nhân thành đạt, gia sản nhà họ Lý giàu nứt đố đổ vách, có thể gọi là tiền đẻ ra tiền.Có điều, Lý Thường và người nhà không mấy hòa thuận với nhau. Điều này bắt nguồn từ những biến cố lúc Lý Thường vừa sinh ra. Vào ngày đầu tiên mẹ Lý hạ sinh cậu ở bệnh viện, cổ phiếu của công ty tụt dốc không phanh, mẹ Lý vì tâm trạng bất ổn, suýt chút nữa mắc chứng trầm cảm sau sinh. Anh cả trên đường đi học cũng bị kẻ xấu bắt cóc, nghe nói phải tốn mấy trăm triệu để chuộc thân, anh hai đi đường bị tai nạn giao thông gãy hai đoạn xương sườn và gãy tay. Cũng vì thế mà cái tên của cậu cũng được đặt vô cùng qua loa. "Lý Thường" cái tên đó được bà nội cậu thốt ra sau mấy ngày không ngủ, bà ấy trông có vẻ hốc hác và tiều tụy, có thể nói thời điểm cậu vừa sinh ra không có chuyện gì tốt đến với nhà họ Lý. Cũng may là sau mấy tuần ở bệnh viện, lúc bế cậu về nhà thì mọi chuyện xui xẻo cũng chấm dứt, mọi thứ lại trở nên bình thường.Điều lạ kì là Lý Thường tuy càng lớn càng xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cậu lại chẳng có lấy một điểm giống ông bà nhà họ Lý, có lẽ vì vậy mà quan hệ giữa cậu và gia đình họ Lý càng bị kéo xa hơn.Năm Lý Thường 25 tuổi, cậu đã tự sức mình giành lấy được tấm bằng tiến sĩ vinh dự từ yêu cầu của một viện nghiên cứu ngoại quốc. Nhưng chính vào ngày đại hỉ đó, Lý Thường lại biết được một tin tức động trời. Hóa ra 25 năm nay, c…

Sao lại lạnh lùng đến như thế?

Sao lại lạnh lùng đến như thế?

0 0 2

Thể loại: tình gái, học đường, hiện đạiTác giả:Hoa QuỳnhPhó Vạn Hoa đang nằm trên giường bệnh. Nhìn ở phía cửa sổ, mùa thu lại đến lá vàng rơi lả chả xuống sân. Cô cũng không còn tuyệt vọng gì trên thế giới này nữa. Chỉ cần người cô yêu mãi mãi bình an và khỏe mạnh có mà qua thế giới khác cô cũng an lòng. Lệ Tâm Phương mới xét nghiệm cho Hoa ra ngoài, cô thật sự rất sốc vì Phó Vạn Hoa đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Cô đường đường là một bác sĩ chữa bệnh cho rất nhiều người nhưng người mình thương nhất, yêu nhất thì vẫn không thể nào chữa được.Cô bước vào phòng bệnh của Hoa, nói lớn:"Sao em lại giấu chị? Em bị mắc bệnh phổi sao lại không nói với chị?"_ Nước mắt của Phương từ khóe mắt lăn xuống má. "Em không muốn chị lo lắng. Em sợ người mình thương khóc, sợ người mình thương đau lòng. Em giấu để cho chị không đau."_Hoa vừa nói vừa an ủi.Phương ngồi xuống ghế kế cạnh giường cô."Sao em lại không nói chứ? Chị rõ ràng là bác sĩ chữa bệnh cho nhiều người, nhưng người mình thương, ân nhân mình cả đời vẫn không chữa trị được. "_Phương khóc nức nở"Chị đừng khóc nữa! Chị khóc nữa là em đau đấy!"_Hoa dịu dàng nói, vuốt tóc Phương nhìn cô chăm chú.Hoa an ủi Phương, bằng cách trao nụ hôn cho cô. Hai người môi kề môi, bám chặt vào nhau không buông. Hoa buông ra. Phương đã đỏ mặt tía tai.Hoa dỗ ngọt:" Mới hôn một chút, mà chị đỏ mặt rồi! Hihihi...""Đỏ mặt gì chứ?"_Phương hét lớnCuộc vui nào mà không tàn. Năm sau, Hoa đã ra đi mãi mãi do căn bệnh. Ngày cô đi trời cũng buồn, đất cũng buồn, c…

|TRUYỆN NGẮN| ĐAM MỸ- CỔ TRANG| [NĂM ẤY VÌ NGƯỜI KHÔNG THIẾT SỐNG]

|TRUYỆN NGẮN| ĐAM MỸ- CỔ TRANG| [NĂM ẤY VÌ NGƯỜI KHÔNG THIẾT SỐNG]

33 4 2

⚠️Truyện không liên quan đến bất kì yếu tố nào của lịch sử, là do bản thân mình nghĩ ra. Sẽ có một số tên gọi quen thuộc nhưng không đúng với sự thật lịch sử. ⚠️Tóm tắt: Công tên Duệ Minh là thừa tướng Nguyên Quốc. Hắn đơn phương thanh mai trúc mã của mình Tư Hạ là Quốc Sư của Nguyên Quốc, cũng là Hoàng Hậu của Hoàng đế Nguyên Phong Nguyên Quốc.Thụ là Mạc Y Ninh, gia đình thương gia khá giàu có vùng Giang Nam. Y Ninh cũng là bạn học của Duệ Minh và Tư Hạ. Có đều từ nhỏ đã không được thông minh, biết đọc chữ đã là may mắn, nhưng trời không diệt ai, y thân thể khỏe mạnh, là một nhân tài vỏ thuật. Cha của y vui mừng mời các danh võ khắp nơi về dạy. Cuối cùng cũng đậu Võ Trạng Nguyên làm nỡ mày gia tộc. Y không được thông minh nên y rất ngưỡng mộ những người có trí hơn người. Đặc biệt là Duệ Minh, người đồng môn với mình, hắn luôn được ân sư khen hết mực. Cũng nhiều lần chỉ dẫn y, y rất cảm động, ai cũng chê y ngốc không chịu chơi cùng, cũng không ai chịu chỉ bài cho y. Kể từ khi ấy, y quyết tâm luyện võ, mong muốn sau này có thể đứng cạnh Duệ Minh, mãi mãi không rời xa. Trên chiến trường đẫm máu, một thân hắc y, tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt một chiếc thắt lưng đã bị phai màu, chỉ may cũng bung ra. Một mực nắm chặt như thể hắn vẫn luôn bên cạnh, mỗi một vết thương bị chém xuống chính là vì y mà chịu đựng. Từng chút một mong người sẽ nhớ đến mà thương xót cho y.Một đời dõi theo người, nhưng người lại sánh bước bên người khác, nâng đỡ người, sợ người đâu sợ người…

Anh Ninh

Anh Ninh

96 3 3

Thánh Tông Hoàng Đế lên ngôi năm mười tám tuổi, không ngừng cải cách chính sách trị nước, tổ chức thi cử tuyển chọn nhân tài, trọng dụng quan lại thanh liêm, thẳng tay trừng phạt kẻ phạm tội bất kể địa vị. Dưới thời Hồng Đức, dân chúng đời sống ấm no, trên đồng bông lúa trĩu nặng, khói bếp nghi ngút vươn lên những mái nhà san sát.Trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử - chương Nội Thiên - thiên Đại Tông Sư, trích phần hỏi đáp giữa Nam Bá Tử Quỳ và Trang Tử: "kỳ vi vật vô bất tương dã, vô bất nghênh dã, vô bất hủy dã, vô bất thành dã, kỳ danh vi anh ninh". Dịch nghĩa là "đã là vật thì không lúc nào không đưa, không lúc nào không đón, không lúc nào không hủy, không lúc nào không thành, tên nó là anh ninh" (một số bản dịch là oanh ninh). Nếu đọc một câu này thì sẽ không hiểu rõ, nhưng đọc cả đoạn đối thoại của Nam Bá Tử Quỳ và Trang Tử sẽ thấy ý Trang Tử là: muốn dạy Đạo cho người có tài thánh nhân nhưng không có đạo thánh nhân thì phải gạt thiên hạ, gạt vật và gạt sống ra ngoài lúc đó mới thông suốt Đạo, thông suốt rồi có thể thấy được một điều duy nhất còn tồn tại là đúng đắn. Cho nên anh ninh (chạm yên - Nhượng Tống dịch) nghĩa là tiếp xúc với ngoại vật mà không bị dao động và vẫn giữ được tinh thần bình thản điềm đạm. Đây cũng là tinh thần phá án được duy trì xuyên suốt mạch truyện, luôn giữ vững tinh thần và đầu óc không để nó bị loạn bởi những vật xung quanh, cuối cùng là tìm được hung thủ.Một số chi tiết, nhân vật và địa điểm trong truyện là hư cấu, những sự kiện có thật trong lịch sử s…