Tìm về hạnh phúc♥ Author : Thỏ con Sunny chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32. Thiên Phong.

Khi chiến thắng được nỗi sợ cái chết bạn sẽ trở thành chủ nhân của cuộc đời mình.

George Meredith

-         Bỗng dưng thấy đói. Con người im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng.

-         Ừ nói mới nhớ nãy giờ chưa ăn cơm. Thỏ yêu ăn cơm không? Tuấn quay ra hỏi Phong.

-         Có.

-         Nè nhóc đi luôn không. Uhm. Chuyện lúc nãy cho anh xin lỗi. Anh hơi nóng tính.

-         Không sao đâu anh.

Mọi người đi ăn rất vui vẻ. Vân hiểu thêm về những người bạn của Huy, mỗi người một tính cách khác nhau. Một Tuấn Danh lạnh lùng ít nói. Một Minh Tuấn đẹp trai, hơi nóng tính nhưng lại rất nhiệt tình. Và cuối cùng là một Thiên Phong ấm áp trẻ con. Huy nói là hôm nay muốn ở với bạn nên Vân phải về nhà một mình. Ánh đèn rọi xuống lòng đường. Chiếu lên bóng dáng của một cô gái nhỏ với mái tóc dài. Gương mặt thanh tú với những đường nét xinh đẹp. Mỗi khi cô gái ấy cười trông cô ấy lại càng đẹp hơn.

- Này. Đi đâu đó.

- Thiên Vũ……….

Tớ là đường phân cách tuyến---------------------------------------------

Prince Coffe.

Trên sân sau của hồ bơi có một người đang ngồi. Vẻ mặt trầm ngâm lạnh lùng. Đôi mắt buồn. Trên tay cứ vô thức ném những hòn sỏi nhỏ để nó lộn vài vòng trên mặt nước rồi chìm xuống đáy sâu. Gió thổi xào xạc……

- Anh có chuyện gì buồn hả?

Một mảnh giấy với những nét chữ phá cách hiện ra trước mặt Thiên Phong.

- Không có.

- Nói cho em nghe đi. Em biết là anh buồn mà.

Phong quay lại chỗ Huy, nở nụ cười tươi đến chói mắt.

- Em nghĩ anh có chuyện gì mà lo nghĩ hả. Anh mà buồn thì có mà trên thế giới này không ai vui quá. Đi vào nhà đây. Em ngồi đó mà chơi với muỗi đi.

- Anh đừng có giấu em. Đừng cố tỏ ra vui vẻ trước em nữa. Anh nên nhớ là em là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện về anh. Anh nói đi. Đừng cố giấu nữa. Em không đáng để anh chia sẻ sao.

Phong trầm ngâm. Anh thu bàn chân lại. Nụ cười trên môi anh chấm dứt. Đây mới chính là con người thật của anh sau tấm màn giả tạo kia. Lạnh lùng. Nghiêm túc với đằng sau ẩn chứa nhiều nỗi buồn.

- Còn ba năm nữa thôi.

- Anh nói sao cơ. B…ba năm.

- Ừ. Hôm qua nó lại tái phát. Bác sĩ bảo rằng anh chỉ sống được ba năm nữa.

- Không thể nào. Sao anh nói là đã thuyên giảm rồi mà.

- Anh không biết. Anh mệt lắm. Em biết không. Cái cảm giác mà biết mình sẽ biến mất trong nay mai. Cảm giác đó. Nó đau khổ lắm. Anh thà ước rằng mình bị làm sao đó đột ngột chết đi còn hơn là thấy cái bản án tử hình treo sẵn ở đó đợi mình mà mình không làm gì được.

Đôi tay Phong trở nên lạnh ngắt. Móng tay đâm vào da thịt anh. Đau. Đau đến mấy cũng không bằng nỗi đau của anh bây giờ.

- Nếu như là hồi xưa thì anh không sao. Nhưng bây giờ….. Không hiểu tại sao anh thấy sợ chết quá. Anh sợ lắm.

Tiếng của Phong nhỏ dần, giọng nói run rẩy. Trông anh đáng thương đến tội nghiệp. Ai nói hay cười là không buồn chứ. Phong không muốn bất kì ai quan tâm đến anh, anh sợ. Sợ họ sẽ bị tổn thương như chính mẹ anh vậy. Những ai tốt với Phong đều nằm trong tầm ngắm sẽ bị nguy hiểm bất cứ lúc nào.

- Anh yêu người đó rồi phải không?

- Anh không biết nữa. Mà yêu thì làm sao. Anh không thể ở bên người đó được.

- Nhưng mà người đó yêu anh. Anh không tính để người đó biết ư.

- Biết để làm gì. Anh không muốn người đó đau khổ. Thà rằng không biết thì hơn. Với lại anh không đủ can đảm để cho người đó biết mọi chuyện về bản thân anh. Có những chuyện mà khi người đó biết sẽ cảm thấy ghê tởm anh. Bàn tay anh đã nhuốm bẩn rồi. Bây giờ có muốn cũng không thể cứu vãn được nữa.

Một vòng tay ôm chặt lấy Phong. Cái ôm như muốn tiếp thêm sức mạnh cho Phong. Cái ôm ấp áp lan tỏa xua đi cái lạnh giá của bầu trời.

Tuyết bay đầy trời. Những bông tuyết li ti bay khắp sân tiệm coffe.

Đâu ai biết rằng.

Tuyết rơi khi đông còn chưa đến…………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro