Tìm về hạnh phúc♥ Author : Thỏ con Sunny chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33. Đi chơi

- Ủa Vũ, sao bạn lại ở đây.

- Tự dưng đi qua thôi. Có chuyện gì sao. À mà nhớ chuyện hôm bữa không.

Vũ trưng ra một bộ mặt đắc ý. Anh đang rất thích thú. Tự dưng đang buồn mà có người để phá rồi.

- Chuyện hôm bữa là chuyện gì. Vân ngây ngốc.

- Còn nhớ clip hôm bữa chứ. Tôi có nói là sẽ giúp cô với một điều kiện.

A nhớ rồi. Cái clip hôm bữa. Sao Vũ lại nhớ dai thế nhỉ.

- Điều kiện gì vậy.

- Ừm. Hình như cô nghỉ việc ở quán bar kia rồi phải không. Tình hình là osin nhà tôi nghỉ việc rồi. Điều kiện hết sức đơn giản, qua nhà tôi làm osin đi. Lương tháng 3 triệu, bao ăn bao ở, cho đi học nữa. Ăn đứt chỗ làm cũ của cô luôn.

- Thật hả. Nhưng mà.

- Chuyện gì.

- Mình nấu ăn không được ngon lắm. Không biết có vừa ý bạn không thôi.

- Cái đó khỏi lo. Nấu ăn là của bà Tám. Việc của cô là dọn dẹp nhà cửa và phục vụ cho cậu chủ Thiên Vũ này. Ok. Mai tôi kêu người dọn đồ.

- Ừ. Thank bạn nha.

- Còn một chuyện nữa.

- Chuyện gì.

Vân khó hiểu. Một điều kiện thôi mà.

- Lên xe đi.

 - Mình không bao giờ lên…

Vũ xuống xe. Anh kéo Vân ngồi lên chiếc moto yêu quý của mình. Chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt.

- Không ôm ngã ráng chịu nhé.

Vân ôm chặt eo Vũ. Cái người này thiệt là. Luôn luôn làm theo ý mình. Cô đã hứa là không leo lên nó một lần nữa mà chưa đầy một tuần cô lại phải leo lên nó ngồi. Sao cái số cô nhọ vậy nè. o(╥ ^╥)o.

- A…….a………..a…..đã quá.

Gió táp mạnh vào mặt. Những cơn gió vô tình như muốn xé rách mọi vật cản mà nó đi qua. Chiếc xe lao với tốc độ càng ngày càng nhanh.Vân sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Chắc cô phải cảm ơn Thiên Vũ quá. Nhờ cậu ấy mà cô mới sợ thế này.

Chiếc xe lao một lúc rồi dừng lại. Lạnh quá. Cô nghe có mùi biển. Phải rồi. Là mùi hương của gió biển. Từng đợt sóng vỗ mạnh vào bờ làm tung lên những bọt nước trắng xóa.

Lạnh.

- Đẹp chứ hả. Tôi thích nhìn cảnh biển về đêm. Lạnh lùng nhưng mang cái gì đó huyền bí. Tôi thích sự dữ dội của nó.

Vũ hướng mắt về phía biển khơi. Cái nhìn của anh xa xăm khó đoán. Gió thổi mạnh khiến mái tóc của anh bay đi che lấp một nửa gương mặt. Trông Vũ cô đơn đến lạ kì. Đây có lẽ là lần đầu tiên Vân thấy anh như vậy.

- Cậu có sở thích ngược đời nhỉ. Mình thích nhìn biển khi nó tĩnh lặng hơn. Khi nhìn thấy biển, mình có cảm giác bình yên và an toàn.

Vân giơ tay ra đón từng đợt gió lùa vào. Ban đầu thì hơi lạnh một tý làm cô hơi rụt người vào nhưng bây giờ cô lại thấy khác. Cảm giác gió lướt qua người mình cứ như đang bay vậy. Vân nhớ lại những cách hoa bồ công anh ngày nào.

- Cô đúng là còn nhỏ mà. Trong cuộc sống không có cái gì là bình yên cả. Cô cần phải chấp nhận thôi. Giống như biển đêm vậy. Nhìn nó dữ dội như chính cuộc đời vậy. Sinh ra rồi lại tan biến. Cái quan trọng là mình đã như thế nào. Mình đã để lại cái gì cho cuộc sống chưa.

- Ừm. Mà sao hôm nay cậu tâm trạng thế. Có chuyện gì sao.

- À không. Chẳng qua là muốn diễn giải cho cô hiểu thôi.

Vũ ra chiều giảng giải.

- Mình có thể hỏi bạn một chuyện không?

- Chuyện gì.                                                                       

- Mình thấy bạn và anh Phong. Có chuyện gì với hai người sao.

- Cô hỏi làm gì. Tôi không thích.

Bầu không khí trở nên im lặng. Không ai nói một câu nào. Gió biển càng ngày càng lạnh.

- Nếu như có một người nào đó thấy cô gần chết mà không cứu cô có ghét người đó không? Nếu như cô thấy người đó nói người mẹ mà cô yêu quý nhất là người độc ác cô có ghét người đó không. Tôi thì tôi kinh tởm người đó. Kinh tởm đến tột cùng cái con người máu lạnh ấy.

Dương Thiên Phong. Là anh ấy sao. Không thể nào. Anh Phong hiền lắm mà. Lúc nào anh ấy cũng cười hết, anh ấy lại còn rất tâm lí nữa, không thể nào anh ấy lại là con người máu lạnh như thế được. Chắc là có chuyện hiểu lầm ở đây rồi.

- Đi chơi không. Tự dưng tôi không muốn về nhà. Vũ quay người sang hỏi Vân

- Hỏi mình làm gì. Mình nói không thì bạn cũng ép mình đi cho bằng được. Vân bĩu môi.

- Dạo này cô thông minh nhỉ. Đi bắn súng sơn nhé. Để tôi gọi đội của tôi đến.

Vũ chở Vân đi đến một khu nào đó. Đợi khoảng 15 phút thì đội của Vũ cũng đến. Khoảng 20 người.

- Sao đến lâu thế. Đợi nãy giờ.

- Tao đợi em Vy trang điểm nên hơi lâu một tý. Nhưng mà ai đấy. Nhìn xinh nhỉ. Bạn gái mới hả.

Một anh chàng đẹp trai với cặp kính râm màu nâu. Mái tóc dài trông rất lãng tử.

Vũ quay mặt đi. Anh không muốn trả lời. Nếu hiểm lầm thì cứ hiểu lầm đi. Anh không cần phải giải thích.

- Chào em, chị tên là Vũ, Anh Vũ. Còn em, em tên gì?

Một cô gái tiến lại về phía Vân. Giọng nói êm dịu khiến không ai có thể cưỡng lại được đối lập với cái tên con trai. Chị ấy, theo cảm nhận của Vân là rất xinh. Trông chị ấy khá đặc biệt và nổi bật hoàn toàn với những cô gái có mặt ở đây. Mái tóc dài được nhuộm màu đỏ rực. Trông nó như đám lửa vậy. Mái tóc đó thu hút tất cả ánh nhì của mọi người đi đường. Gương mặt thanh tú với vầng trán cao và đôi mắt nghịch ngợm. Chị ấy sở hữu một nụ cười đẹp và rất tự tin. Anh Vũ rất cá tính với hình xăm nhỏ hình ngôi sao trên cổ tay trái.

- Trúc Vân ạ. Tên chị đặc biệt nhỉ.

- Như tên con trai phải không? Chắc dở nhỉ. Ai cũng nói như vậy.

- Đâu có. Em thấy nó rất hay mà. Theo như vốn kiến thức của em thì Anh Vũ là loài cá quý, là một trong “ ngũ quý hà thủy”. Cá Anh Vũ rất quý nên chỉ được dùng trong vua chúa. Là một trong những loài cá tiến vua.

-  Woa. Em giỏi thật đó.

- Hai người khen nhau đủ chưa hả? Vũ lên tiếng cắt ngang.

- Tình hình là mình sẽ chia thành bốn đội. Mỗi đội năm người. Ai lấy được cuốn bí kíp đầu tiên xem như là chiến thắng nhé.

- Ok.

- Cô biết luật chơi chưa hả.

- Chưa. Nói cho mình nghe đi.

- Đầu tiên là chia nhóm. Sau đó thì mỗi nhóm sẽ chọn ra một người làm nhóm trưởng. Người đó sẽ đi nhận mật thư từ trọng tài. Mỗi người sẽ được cấp 50 viên đạn. Ai bị trúng đạn thì coi như chết. Nếu đạn không vỡ ra thì chưa chết nhé. Dựa vào mật thư thì kiếm bí kíp thôi.

- Vậy hả. Cũng dễ nhỉ.

- Cỡ cô chắc chết ngay từ đầu quá. Không cần phí 50 viên đạn đâu. Chết rồi thì lẳng lặng đi ra chỗ khác nhé. Không được ảnh hưởng đến mọi người để đảm bảo tính công bằng.

- Ai làm nhóm trưởng nhóm mình đây.

- Để Vũ đi. Mấy đứa nhóm trưởng nhanh chết lắm. Anh em ta là dân đen nguy cơ tử vong thấp hơn. Minh Luân từ đâu chui ra.

- Cùng đội với tao hả. Mày làm nhóm trưởng. Mày mà không cùng nhóm với tao thì tao bắn chết đầu tiên. Rõ chưa.

- Vâng thưa Vũ đại ca. Chào em gái. Anh tên là Minh Luân.

- Xin chào.

- Bây giờ mình đi trang bị đồ. Lên đường nào.

Vân khoác lên cho mình bộ đồ quân đội. Chiếc áo màu xanh rêu với những họa tiết rằn ri. Màu xanh rêu xem lẫn chút màu đen diểm xuyết chút màu vàng trông rất đẹp mắt. Để đảm bảo tính an toàn cô phải đeo một tấm bảo hộ bọc bằng bông thật dày màu đen với những đường quang màu xanh phát sáng nhằm dễ dàng tìm kiếm. Phần đầu được bảo vệ bằng chiếc nón có hình dạng giống mũ bảo hiểm của xe moto che kín gương mặt bằng kính nhằm bảo vệ mắt. Bắt đầu thi đấu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro