Tìm về hạnh phúc♥ Author : Thỏ con Sunny chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34. Cuộc chiến bắt đầu       

Khu vực bắn súng sơn Amazing được thiết kế giống như một khu chiến trận thật sự. Khu chiến trận rất rộng với diện tích 12000 m2 . Cỏ cây được mọc rất nhiều. Mỗi cây được đánh một kí hiệu riêng. Những lô cốt được xây. Xung quanh có những chiếc bánh xe xếp chồng lên nhau. Những chiếc bao cát được xếp cao và nhưng thanh gỗ dài được xếp thành từng khu để có thể dễ dàng trong việc ẩn nấp. Vì trời tối nên những chiếc bóng đèn cũng được mở. Tất nhiên là mở một số chỗ nhỏ để tăng thêm sự bí ẩn và thích thú của trò chơi. Mỗi người chơi sẽ được trang bị một cái đèn pin để thuận tiện cho việc nhìn đường. Vân nhìn chiếc súng đang ở trong tay mình.Nó có màu đen với nòng súng dài. Súng nặng khoảng 1.5 kg với bình chứa CO2 . Khi bắn súng sẽ tạo khói cho giống chiến tranh vậy.

- Mật thư đâu. Mở ra xem.

- Đây nè.

Vũ đưa ra một tờ giấy đã ố vàng. Bên trong đấy là một dòng chữ.

AB - FIWOWUM – SOOS- YAAC- MAAT- GNURT- JWUV- UHK”

- Tiếng gì đây? Tiếng Miên hả. Minh Luân thò đầu vào phán xét.

- Không, nhìn chữ loằng ngoằng thế này. Giống tiếng dân tộc hơn.

Người vừa nói là một cậu bạn nghịch ngợm thể thao, Thiên Phúc. Phúc cùng đội với cô. Phúc rất khỏe khoắn trong bộ đồ bóng rổ với chiếc mũ lưỡi trai đội quay sang đằng sau. Phúc và Vân rất hợp nhau, hai người cùng nằm trong bộ phận tác chiếc của đội.

- Vân, dịch đi kìa.

- Làm sao mình biết được.

- Cô là heo mà, tiếng của loài cô thì đương nhiên cô phải biết chứ.

- Cậu…

Vũ nở nụ cười. Công nhận chọc Vân vui thật đấy. Nhìn cái mặt giận dỗi thấy ghét. Hai tên kia nhìn nhau đầy khó hiểu. Đã từ rất lâu rồi họ mới thấy Vũ cười lại.

- Bạn mới là heo đấy. Có tin mình bắn cho mấy nhát không hả.

- Thách đấy. Nên nhớ chúng mình cùng đội. Thôi không giỡn nữa. Cần phải giải mật mã nhanh. Ai mà thua là phải bao nước đấy. Mấy đội kia coi chừng giải ra rồi. Có anh Bảo ở đấy mà.

- Ừ. Tập trung đi.

Bốn người tập trung lại nhìn tờ mật thư. “ AB - FIWOWUM – SOOS- YAAC- MAAT- GNURT- JWUV- UHK”. Rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

- Ê mày. Có khi nào AB là nhóm máu không?

- Bộ điên hả. Nhóm AB thì bao nhiêu người.  Mật thư thì chỉ có một. Có mà tìm đến sáng mai cũng không thấy.

- Có từ SOS kìa, hay là tìm thằng nào bị nạn mang nhóm máu AB.

Một cú kí đầu nhanh gọn lẹ giáng thẳng vào đầu Minh Luân, cậu bạn nãy giờ toàn đưa ra những suy nghĩ của mình.

- Ê, sao đánh tao. Bộ tao nói sai hả.

- Đương nhiên là sai rồi…

- Tao… suỵt, hình như có tiếng bước chân.

Bốn người nhanhchân nấp vào những chồng gỗ. Cố gắng im lặng không phát ra tiếng động.

Thiên Phúc quay người nhìn ra. Bộ dạng ngây thơ nhìn ngó nhìn nghiêng đích thị thằng nhóc Thiên Minh em của anh. Chắc nó được cử đi thám thính chứ gì. Bên đội đó chắc cũng không giải được mật thư. Phúc từ từ cầm súng lên và.

- Pằng…pằng

Viên đạn bay với tốc độ cao 100m/s . Vì sợ Minh bị đau nên Phúc đứng khá xa. Cậu nhóc nhanh chóng ngã xuống. Đến khi chết rồi cậu vẫn còn đang ngây ngốc vì cái chết rất chi là lãng xẹt của mình.

- Anh hai, sao anh ác thế. Em chỉ qua đây thám thính một chút thôi mà, có cần bắn chết như vậy không?

- Ai mà biết được nhóc sẽ bắn anh lúc nào. Phải đề phòng thôi. Địch vào nhà thì phải giết chứ. ^^

- Anh.. nhưng có cần phải bắn một lúc hai nhát như vậy không? Lại còn ngay tim nữa chứ.

- Chắc tại tài thiện xạ của anh đấy mà. Mà thôi, có gì ra ngoài đợi anh. Hay thích nằm chết ở đây chờ đồng đội đến.

- Thôi em ra ngoài. Anh chị chơi vui vẻ.

Bốn người lại tiếp tục chụm đầu vào giải cái mật thư. Lần này Minh Luân không thèm nói nữa đề phòng bị ăn đánh như hồi nãy. Anh đi lại trong căn cứ của mình. Luân chiếu đèn pin khắp xung quanh. Cảnh đêm thiệt đẹp. Bất chợt đèn pin chiếu thẳng vào một thân cây. Những đường vân gỗ hiện ra. Trên thân còn có một tổ chim. Và đặc biệt là một dòng chữ nhỏ “ 113”

- Ê mày trên cây có đánh số thứ tự nè. 113. Số đẹp.

- Bớt nói nhảm đi. Làm như đây là lần đầu tiên mày thấy đấy. Cây nào mả chả đánh số.

Vân nhìn chằm chằm vào tờ mật thư. 113. “AB” có khi nào là…

- Hình như AB là số ba hay sao ý.

- Hả. Số ba.

- Chẳng phải cậu nói mỗi cây đều được đánh số sao. Như vậy việc tìm cây số bao nhiêu sẽ rất là dễ dàng. Nếu ta đọc ngược chữ AB không phải thành BA sao.

- Ờ. Vậy đọc ngược chữ UHK là.

- Là Khu.

- Từ từ, vậy đọc ngược tất cả lại có nghĩa là  “ KHU VUWJ TRUNG TAAM CAAY SOOS MUWOWIF BA”

- Nhìn cái này giống như là..

Vũ lên tiếng.

- Phải rồi. Gõ TELEX. Tất cả đoạn mật thư có nghĩa là. Bí kíp đang nằm ở… khu vực trung tâm cây số mười ba

- Vậy thì còn chờ gì nữa. Đi kiếm thôi. Giải được mật thư tất cả là nhờ công của Minh Luân này đấy nhé. Nếu không có anh đi lang thang xung quanh thì còn lâu mới giải được. Còn không mau cảm ơn.

Vũ nhìn với ánh mắt đầy “cảm kích”:

- Phải rồi. Cảm ơn anh. Chỉ cần anh ngậm cái mồm vào thì mọi chuyện đi đâu vào đó hết.

- Haha

- Cái thằng kia. Đứng lại đó.

Luân lấy chân đá đá vào người Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro