Tìm về hạnh phúc♥ Author : Thỏ con Sunny chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35. Chiến đấu và hi sinh

Minh Luân và Vũ ở phía trước mở đường. Trúc Vân và Thiên Phúc theo sau yểm trợ. Họ dừng lại trước một chiếc xà ngang. Ở dưới là hàng loạt những cây “độc”. Nếu như dính phải những cây này coi như sẽ chết. Người chơi muốn vượt qua thì phải đu trên chiếc xà ngang với nhiều dây leo hiểm trở và đương nhiên là rất trơn. Đoạn đường này thể hiện tính khéo léo và đoàn kết của mọi người khi họ phải leo cùng nhau. Nếu một người rớt xuống thì tất cả sẽ cùng rớt.

- Tập trung vào nghe chưa. Rớt xuống là coi như bị loại. Luân mày giỏi cái trò này nhất này đi đằng sau. Nếu thấy có địch thì bắn. Phúc mày cầm đèn pin còn cô thì cứ tập trung mà leo. Rõ chưa.

- Rõ thưa đội trưởng.

Tất cả mọi người làm theo nhiệm vụ được phân. Thực sự là mấy cái dây leo này trơn hơn Vân tưởng nhiều nên mấy lần Vân suýt trượt tay, cũng may là có Vũ giữ lại. Gần bước sang vùng trung tâm thì… Luân nhìn thấy có ánh sáng le lói của đèn pin

- Có mai phục.

Rất nhanh chóng Luân rút súng ra bắn. Mùi khói bay ra tạo thành một tầng sương mù khó nhìn. Bên đó bị trúng đạn.

- Lại thêm một tên bỏ mạng. Hình như là đội của anh Vỹ. Họ tìm ra đáp án rồi đấy. Đội của anh Bảo cũng đến rồi. Tao nhác thấy chị Anh Vũ ở đấy.

Vụ nhảy xuống. Họ đã vào đến vùng trung tâm. Nơi đây được thiết kế theo lối của một hầm xăng. Khắp nơi là những thùng xăng vương vãi. Những thùng TNT có mặt rải rác ở mọi nơi. Xung quanh là những thân cây to cao với những bụi cỏ um tùm phía sau.

- Tao nghĩ ra cách này. Hay mình ngụy trang đi. Minh Luân lại tiếp tục đề xuất.

- Mày không nói không ai bảo mày câm đâu.

- Mình thấy ý kiến đó cũng được mà. Ở đây toàn cây. Mình núp ở đó là tốt nhất.

- Quyết định vậy đi. Tao và con nhỏ đó sẽ đi kiếm mật thư. Chúng bay ở lại thấy kẻ địch đến thì xử đẹp.

Vân và Vũ hướng về phía vùng trung tâm. Họ phải tìm cho ra cái cây số 13. Để việc tìm kiếm cho nhanh họ chia nhau ra tìm. Chợt Vân reo lên

- Đây rồi nè. Cây số 13.

Theo hướng chỉ của Vân đó là một cái cây rất to. Lá tỏa ra rợp cả một bóng trời. Trên thân cây cũng có một tổ chim. Có khi nào.

- Vũ. Hay là cái bí kíp ở trong cái tổ chim kia.

- Cũng có thể, Ở yên đó. Mình lên.

Vũ leo lên trên cây. Anh thấy một đầu của bí kíp được quay ra ngoài. Hóa ra là nó đang ở đây. Vũ vừa ném xuống thì.

- Pằng… pằng…

Hai phát đạn nhanh  gọn lẹ bắn thắng vào đầu anh. Những viên sơn vỡ ra. Máu đỏ.

- Aha. Xem Anh Vũ ta giết được ai này. Dám giết anh Bảo hả. Chết hết rồi bây giờ chỉ còn đội chị và đội em thôi

Vân nấp nhanh vào cây bên cạnh. Mọi người chết hết rồi sao. Cô không thể để mọi người hi sinh vô ích được. Cầm chiếc súng lên. Vân nhắm thẳng vào người chị Anh Vũ và

- Chị thấy em rồi. Pằng..pằng…pằng..pằng

Bốn phát súng được tung ra. Hai người đều bị thương.

Mình thua rồi sao….

Trọng tài đưa ra quyết định.

- Cô bé tóc đỏ trúng đạn trước. Vì vậy cho nên đội thắng cuộc là đội bên phải.

- Yeah. Thắng rồi.

Anh Vũ nở nụ cười thân thiện. Cô chạy lại bắt tay với Trúc Vân:

- Cô nhóc giỏi lắm dám bắn cả chị. Vậy thì hôm nay ba đội phải bao lại đội em rồi.

- Hì hì. Ăn may thôi mà chị.

- Đi ăn thôi!!!!!!!!!!!!

- Cảm ơn cậu nha hôm nay mình thấy vui lắm

Vũ chạy chậm lại. Anh cũng đã thấm mệt.

- Không có gì. Hôm nay tôi cũng thấy vui. Mai gặp.

Vũ phóng xe bỏ đi. Anh lúc nào cũng vậy. Lạnh lùng. Nhưng dạo này thì khác, Vân thấy Vũ dễ thương hơn, anh cũng hay nói chuyện và hay chọc cười nữa. Vân mở cửa vào nhà. Cô chợt nhớ ra.. Thôi chết rồi. Bài tập về nhà. Hic. Làm sao đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro