Tìm về hạnh phúc♥ Author : Thỏ con Sunny chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39. Hiềm khích

Vậy là lớp học lại có thêm ba học sinh mới. À không, phải là bốn mới đúng. Phong ngồi gần Vân. Còn hai người còn lại ngồi bên phải Vân. Phong rất tự nhiên đẩy Vân vô trong ngồi.

- Anh đói. Phong thì thầm.

- Hì. Em cũng vậy.

- Tự dưng anh muốn phá quá. Đúng rồi. Tối nay tập trung ở nhà anh nha. Mình bàn tiếp về vụ hôm bữa.

- Tìm ra quyển sách rồi hả anh.

- Ừ. Em thấy anh giỏi không?

- Giỏi.

- Trúc Vân, không được nói chuyện riêng. Lên bảng làm cho tôi câu này. Còn Thiên Phong, em để yên cho em ấy học.

- Dạ, em biết rồi. Từ giờ em cấm khẩu được chưa.

Vũ nhắm chặt mắt lại. Dù không muốn nhưng sao ánh mắt anh lại dán chặt vào người đối diện mình. Hình như hắn ta bị thương thì phải. Tay phải của hắn bình thường nhanh lắm mà sao bây giờ cử động lại chậm đến vậy. Mở mỗi lon nước ngọt cũng không xong. Vũ thấy những vệt máu trên tay Phong. Anh nhăn mày lại. Nếu như ba bắt gặp được hắn ở đây không biết hắn sẽ ra sao. Mà tại sao mình lại quan tâm đến tên đó như vậy. Cái mình cần quan tâm là hắn đang ngồi kế Trúc Vân kìa. Vũ lắc lắc cái đầu. Anh ngước mắt lên bảng. Trông Vân loay hoay đến tội nghiệp. Cho đáng đời, ai bảo nói chuyện riêng trong giờ học.

- Nhóc không làm được sao. Có cần Huy dễ thương chỉ bài không? Để xem nào. Làm thế này này.

Vũ hướng mắt ra ngoài. Thôi tiêu. Hình như là ba. Anh lấy chân đạp lấy ghế của Thiên Phong.

- Hả. Sao thế.

Phong quay xuống.

Vũ quay mặt đi.

- Thầy hiệu trưởng.

Thầy Nghiêm cung kính chào. Thiên Long khẽ gật đầu. Dáng người cao lớn. Cả người ông toát ra một sự lạnh lùng nghiêm nghị. Đôi mắc sắc lạnh. Ngũ quan cân đối. Tuy đã đến tuổi năm mươi nhưng ông vẫn còn phong độ lắm. Đó không phải là ngẫu nhiên khi Thiên Phong lại đẹp đến như vậy.

- Con chào ba.

- Hóa ra là mấy đứa đến đây. Ta nghe thấy tiếng ồn ào định tìm ra nguyên nhân. Nhưng chắc là tìm ra rồi. Phải rồi, Phong, con đi theo ta một chút. Vũ, đi ra ngoài rửa mặt đi rồi vào học tiếp.

- Dạ.

Phong thở hắt ra. Lại nữa rồi. Biết ngay là sẽ có chuyện mà.

Phòng hiệu trưởng

“BỐP”

Vừa đóng cửa phòng lại là một cái bạt tai giáng thẳng vào má anh. Phong mất thăng bằng ngã xuống. Dường như Thiên Long đã dùng hết sức lực của mình. Khóe môi Phong rách ra. Chảy máu. Một bên má đã ửng đỏ. Phong lấy lại thăng bằng mà đứng thẳng.

-  Hiệu trưởng.

- Tại sao ngươi dám vào trường hả. Muốn gì đây. Muốn làm mất mặt ta sao. Hay lại muốn làm gì Thiên Vũ. Ngươi không nhớ là lúc nào thấy ngươi công việc ta đều không suôn sẻ sao. Hôm nay lại còn là ngày kí hợp đồng với công ty của Nhật nữa. Ngươi chọn đúng ngày thật đấy.

Thiên Long cười khẩy. Trong mắt ông lộ ra tia chán ghét. Từ khi mới sinh ra thầy bói đã phán rằng nó chính là khắc tinh của ông, mọi công việc của ông sẽ bị nó cản trở nên không thể nào thành công được. Lúc đầu thì ông không tin nhưng mọi chuyện cứ như có một sự sắp đặt từ trước. Năm nó lên sáu, cũng chỉ vì nó mà toàn bộ số tiền tích góp hơn mười năm của ông không cánh mà bay. Năm nó mười bốn tuổi, công ty của ông làm ăn thua lỗ gần như đứng trước nguy cơ phá sản. Ngay trong giây phút ông cần một sự sẻ chia an ủi của người vợ thì cũng chính vì nó khiến vợ ông trở thành người thực vật suốt đời. Hai sự cố liên tiếp xảy ra khiến ông dường như suy sụp hoàn toàn. Cũng may là ông đã tích trữ được một số tiền nhỏ đủ để làm lại từ đầu. Rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, lần này ông tống nó sang Mỹ. Lại như một sự sắp đặt từ trước, lần này công việc của ông hết sức thuận lợi. Rồi thì không lâu ông trở thành một trong những doanh nghiệp giàu nhất nhì. Từ đó trở đi không bao giờ ông để nó đến công ty ông làm việc một lần nào nữa.

- Con không có. Cho con xin lỗi.

- Biến ra khỏi trường. NGAY.LẬP.TỨC. Nếu còn để ta thấy mặt ngươi thì đừng có trách.

- Vâng.

- Nếu còn có lần sau thì đừng trách ta ác.

RẦM!!!!

 Tiếng cửa đóng mạnh khiến bức tranh treo gần cửa dường như muốn rơi ra. Phong lẳng lặng xoa nhẹ một bên má.

“ Tít… tít”…

 Là điện thoại của tổ chức. Lại có chuyện gì rồi.

- Alo, Danh hả. Mình có việc phải về trước. Mọi người cứ chơi trước đi không phải đợi mình. Bye.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro