Tìm về hạnh phúc♥ Author : Thỏ con Sunny chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41. Quyển sách kì bí.

 Vân không tin vào đôi mắt của mình nữa. Trước mắt cô là một cô gái. Phải nói là rất xinh. Hoàn toàn là một người khác vậy. Mái tóc dài được uốn cong nhẹ nhàng trông rất là nữ tính. Mái được cắt theo kiểu mái ngố và uốn cong cho nó cụp lại ôm sát gương mặt. Tô điểm cho mái tóc là một chiếc cặp xinh xinh hình thỏ trắng. Nó dường như nổi bật hoàn toàn trước màu đen của mái tóc. Cô gái ấy mặc một chiếc đầm xòe ngang đầu gối với màu xanh côban nhẹ nhàng. Một chiếc áo màu hồng nhạt được khoác bên ngoài. Nó làm cho bộ đồ trông thật hài hòa.

 - Mọi người nhìn bạn quá trời kìa. Công nhận bạn dễ thương thật đó. Không uổng công của mình mà.

 - Nhưng mà…

- Nhìn đẹp lắm đó. Mai đi học để vậy luôn nha. Không trang điểm là được. Xong rồi đó. Bây giờ mình trả lại bạn. Bạn đi đâu thì đi.

- Cảm ơn Phương nha. Mà cho mình hỏi. Mấy giờ rồi. 

- Ưm. 6 giờ 30 phút. Có hẹn sao. 

- Thôi chết. Mình có việc. Hẹn bạn khi khác nha. Khi nào mình bao bạn ăn sau. Bye.

- Ừ. Mà nếu gấp thì lấy xe của mình mà đi. Mình kêu tài xế riêng cũng được.

- Nhưng mà.. 

- Không nhưng gì hết. Mình là bạn mà.

- Ừ. Vậy cảm ơn bạn nhiều nhiều nhé.

Đến nhà anh Phong. Vân thở mạnh. Cô đã phải đạp xe đến đây. Cũng gần 6 km chứ ít gì. Đó cũng chính là lí do mà tận gần 7 giờ 20 phút cô mới có mặt tại Price Coffe- Tiệm Coffe nổi tiếng với bốn anh chàng mỹ nam.

 - Em đến rồi đây. Sorry em đến trễ.

 Phong ngước nhìn Minh Tuấn. Ánh mắt anh lộ ra một tia khinh bỉ.

 - Bạn gái mới hả. Nhìn dễ thương đấy. Tiếc là bị khùng nên mới quen mày. Haha

 Minh Tuấn liếc mắt nhìn Phong. Cái con thỏ này muốn ăn đập đây mà. Anh đây đẹp trai ngời ngời thế này, con gái có thích cũng là chuyện bình thường thôi. Thế mà lại kêu có khùng mới thích. Có mà nhà ngươi khùng ý. Nhưng mà con nhỏ nào vậy. Trông dễ thương đấy. Nữ tính nữa. Đúng với gu thẩm mỹ của mình 

- Xin lỗi em nhưng rất tiếc là anh rất chi là đẹp trai nên gái thích anh là chuyện bình thường. Nhưng đó không phải là bạn gái của anh. Không phải của mày. Không phải là của tao. 

Tuấn nhìn qua Danh- anh chàng thản nhiên đọc báo và uống trà.

- Ây. Không phải của tớ.

 Mọi người nhìn nhau vẻ mặt khó hiểu.

 Quốc Huy từ đâu đi tới. Trên tay anh là bánh flan. Mùi thơm của sữa tan tỏa trong không gian. Bỗng dưng Vân thấy đói quá.

 - Anh Huy. Mọi người làm sao vậy? Không nhận ra em hả. Anh nói gì đi chứ.

 -  Trúc Vân. Là em hả. Sao em ăn mặc gì kì vậy. Với lại trông em lạ quá. Nhìn…

 Huy nhìn Vân từ trên xuống dưới. Anh nhìn đi nhìn lại mấy lần. Rồi thì đôi mắt anh đảo qua gương mặt và dừng chân tại đó. Hôm nay cô bé đó xinh thật. Đúng là “ cái răng cái tóc là góc con người” mà. Chỉ cần thay đổi mái tóc là con người đã khác hẳn. Tin anh bỗng đập nhanh một cách lạ kì. Có cái cảm giác gì nó lạ lắm. Nó cứ lan tỏa dần trong tim. Bỗng dưng anh muốn trêu chọc cô bé này một chút.

 - Trông em xấu quá. Nhìn em từ trước đến giờ đã thấy du côn rồi. Bây giờ lại còn mặc váy nữa chứ. Hèn gì.. nhìn như con heo mặc váy.

 Vân cảm thấy hụt hẫng. Cô luôn mong chờ một câu trả lời của Huy. Nhưng đó thực sự không phải là đáp án cô cần nghe. Mặt Vân xịu xuống.

 Phong từ đâu đã đến bên cạnh cô. Anh đập nhẹ vào vai cô.

- Thằng Huy nó lại nói xấu gì em đó hả. Em tin gì nó chứ. Cái người như nó không có mắt thẩm mỹ đâu. Trông em dễ thương thật đấy. Anh nhìn không ra luôn. Nói thật đó. Phải không Tuấn?

 - Anh cũng như vậy đó. Cái con gấu này. Làm cho người ta buồn rồi kìa. Mà thôi mình đi ăn đi. Rồi còn bàn chuyện kia nữa.

 Vân không hề hay biết rằng. Huy đã ngây người mất mấy phút khi nhìn thấy cô. Chưa bao giờ anh nhìn một người con gái lâu đến như vậy.

 Mọi người tập trung quanh chiếc bàn ngoài phòng khách. Không khí xung quanh im lặng đến lạ kì. Ai cũng có những suy nghĩ cho riêng mình. Ai cũng căng thẳng. Phong nhẹ nhàng đặt quyển sách lên trên bàn.

 - Có phải nó không Huy. Đây là bản gốc đấy. Anh cũng đọc nội dung trong đó rồi.

 Huy lật lật quyển sách. Từng trang từng trang đều trùng khớp với những gì anh đã đọc. Không hổ danh là anh Phong. Muốn kiếm cái gì chỉ cần tìm anh ấy là được. Anh dừng lại trước trang sách mà anh đang đọc dở. Cách giải chỉ có thể là. Môi anh bật ra từng tiếng trong vô thức.

 -( Thất hải băng liên.)

 - Ừ là chính nó.

 Tuấn tò mò.

 - Tụi bay nói gì tao không hiểu. Thất hải băng liên là gì?

 - Là một bông sen làm bằng băng có bảy màu. Là tinh hoa của trời đất. Có khả năng cải tử hoàn sinh.

 - Ghê vậy sao. Lần đầu tiên tao nghe thấy cái tên đó. Nó nằm ở đâu.

 Vẻ mặt của Phong lộ vẻ căng thẳng. Biết được là một chuyện, còn có tìm thấy hay không lại là chuyện khác. Tìm được hoa mới là vấn đề mà anh đang đau đầu. Ai mà chả biết nó hiếm chứ. 1000 năm mới nở một lần. Hơn nữa cái cây cuối cùng đã…

 - Nằm ở Trung Quốc. Trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

 - CÁI GÌ!!! Trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

 Lần này thì mọi người đều hết sức ngạc nhiên. Thế thì tiêu rồi còn gì. Ai mà không biết ông vua này trong lịch sử nổi tiếng là tàn bạo chứ. Trong lăng mộ ông ấy xây không biết bao nhiêu là cạm bẫy. Ngay đến tận bây giờ các nhà khoa học còn chưa tìm ra hết bí ẩn. Liều mình đi vô chỉ có nước chết.

 (- Sao tờ giấy này cũng bị rách một góc vậy anh.)

 - Anh không biết nữa. Khi mới lấy về đã vậy rồi. Dạo này con người ta có hay xu hướng xé sách nhỉ.

 Vân lo lắng. Nãy giờ thấy mọi người tranh luận cô cũng hiểu sơ sơ vấn đề. Nói như vậy muốn cứu Huy phải đi vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Rất là nguy hiểm. Làm sao đây.

Vân quay sang hỏi Phong.

 - Ở trong đó nguy hiểm lắm. Làm sao vào được hả anh.

 - Cái đó thì anh cũng có cách. Vua Tần rất muốn được bất tử nên ông luôn tìm cách để có thể đạt được ước nguyện của mình. Trong lăng mộ ông có cất thất hải băng liên. Từng có một đoàn khảo cổ đã tìm ra nó và họ đã ghi lại bí mật trong một chiếc bản đồ. Bây giờ chỉ cần tìm nó là xong. Trong đó ghi chi tiết và đầy đủ những chiếc bẫy mà họ đã khám phá được. Anh cũng điều tra được tấm bản đồ đó đang nằm trong tay Vương Toàn Du – một nhà tài phiệt nổi tiếng ở Trung Quốc.

 - Có bản đồ là một chuyện nhưng nó không phải là của mình. Thế thì cũng như không. Giá mà mình sở hữu nó nhỉ. Thế thì mọi chuyện coi như thành công được một nửa.

 - Đương nhiên là có cách rồi.

Mọi người hết sức tò mò. Tất cả ánh nhìn đều tập trung vào người Thiên Phong. Anh chậm rãi nói từng từ một. 

- Cách duy nhất để biến đồ của người khác thành của mình từ bao đời nay là…….. ăn trộm.

 Phong nở một nụ cười tinh nghịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro