Tìm về hạnh phúc♥ Author : Thỏ con Sunny chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44. Cuối cùng cũng về.

Sau hơn 45 phút vất vả lắm anh mới về đến nhà. Hết đi đường này lại vòng đường nọ. Anh vốn ít khi đi bộ nên tốc độ đi của anh không nhanh như những người khác. Trên đường đi cứ thấy đôi tình nhân nào nắm tay nhau đi qua đi lại anh lại cảm thấy tủi thân xen lẫn bực mình. Anh là ai chứ. Đường đường là một hotboy nổi tiếng, gia đình giàu có, học giỏi, hát hay, thể thao lại tốt, ngoại hình thì rất đẹp trai. Hồi đó chỉ cần một nụ cười của anh là làm tan chảy biết bao nhiêu là cô nàng xinh đẹp. Vậy mà cô bé Trúc Vân đó không biết tốt xấu lại còn bỏ rơi anh giữa đường trong cái thời tiết lạnh như băng này. Chỉ tội nghiệp cho cái thân anh. Người thì gầy gò mà lại còn bắt người ta đi bộ giảm cân nữa chứ. Mà càng nói anh càng thấy tức, ghét nhất là cái thằng nhóc Thiên Vũ kia. Thằng nhóc đó thì có gì đẹp trai chứ, đúng là Vân mắt cận mà, không có mắt thẩm mĩ. Cái mặt thì cứ vênh váo lên, tóc tai thì lòe loẹt ( Thỏ: thực ra tóc anh Vũ màu vàng ), giọng nói thì xấc xược. Trái ngược hoàn toàn với anh Phong cute. Không ngờ một người như anh Phong lại có một người em như thế. Không biết nó có phải là em của anh Phong không nữa. Cái thằng nhóc đáng ghét đó, thù này anh mày nhất định phải trả. Ta sẽ cho ngươi biết việc bắt nạt ta có hậu quả như thế nào. Anh ngắm nhìn căn nhà yêu quý của anh Phong. Công nhận là nó đẹp thật. Nổi bật hoàn toàn dưới đêm tối. Bước qua phòng khách, anh thấy tên đang ghét kia đang coi ti vi, thật là chướng mắt. Lại còn thấy Trúc Vân đang nhìn mình nữa chứ. Giận rồi, nói chuyện với anh Phong sướng hơn. Huy đi thẳng một mạch bước lên lầu.

Cuối hành lang tầng hai là một căn phòng nhỏ được trang trí ngoài cửa hình một chú thỏ hết sức cute, thỏ trắng xinh xinh vẫy tay chào những người khách đặt chân đến nơi này. Tường phòng được sơn một màu đen huyền bí và được tô điểm bằng những chiếc đèn xinh tỏa ánh sáng như những ngôi sao vậy. Anh Phong mắc bệnh mất ngủ, nhìn trời đêm sẽ khiến anh ấy dễ ngủ hơn. Chỉ cần ấn công tắc lần hai thì những chiếc đèn to sẽ hoạt động làm sáng toàn bộ căn phòng. Như vậy sẽ tiện hơn cho việc học tập. Phong đang tập trung vào chiếc máy tính để bàn. Thấy Huy bước vào, Phong quay lại nở nụ cười.

- Về rồi sao. Cũng nhanh phết nhỉ.

Huy uể oải ngồi xuống chiếc giường bên cạnh. Với tay lấy ly nước trên bàn, anh “uống” nhanh chóng cho đỡ khát.

- Mệt chết em đi. Mỏi cả chân. Cũng nhờ ơn phước thằng em trai của anh đấy.

- Hahahaha. Phong ôm bụng bật cười. Từ nãy giờ nghe Vân kể anh đã thấy mắc cười rồi nhưng bây giờ nhìn bộ dạng của thằng nhóc này anh lại không kiềm chế nổi mình.

- Haha. Đường đường là hotboy mà cũng có ngày bị bỏ lại giữa đường sao. Cho đang đời. Lần sau thì bớt tự kiêu nhé nhóc. Công nhận anh yêu thằng em trai anh thật. Nó đã báo thù hộ anh.

- Anh đúng là đồ ác độc. Thấy em mình bị nạn mà còn cười trên nỗi đau của người khác. Anh em các người một giuộc mà. Mà anh vẫn còn thù dai vụ leo núi năm đó ư. Em đã bảo là em vô tình rồi mà. Với lại anh cũng an toàn về đúng giờ đó thôi.

- Còn dám chối hả. Cũng may anh gặp Danh trên đường không thì anh mày ở trên đó luôn rồi có biết chưa hả. Dẫn anh đi kiểu gì mà bỏ anh giữa đường. Về đúng giờ. Chứ không phải là ngủ ngoài đường hả. Cũng may là khi đó không có trộm cướp nếu không thì anh không báo thù đơn giản vậy đâu.

Huy nhìn anh bằng ánh nhìn khinh bỉ.

- Thì ra là anh xúi thằng bé đó. Anh em kiểu vậy đấy. Mà anh đang làm gì vậy.

Huy ngước nhìn về phía màn hình vi tính. Trên màn hình hiển thị nội dung của một cuộc nói chuyện nào đó. Đây hình như không phải mà phần mềm chat thông thường. Anh chưa từng thấy phần mềm này lần nào cả, có lẽ đây là lần đầu tiên. ID cũng có tên rất lạ, một dãy số 520 999.

- Ai vậy anh.

- Anh không biết nữa. Là người của tổ chức anh. Gã này là một hacker. Hắn giỏi lắm, cái gì cũng biết. Anh đang cần tìm một số thông tin thôi.

Trên màn hình tiếp tục nhấp nhắy. Một tin nhắn mới.

520 999: “ Vương Toàn Du có sở thích mỗi tối đều dẫn một cô gái về nhà. Chỉ cần hắn thích, cô gái đó có thể tự do đi lại trong nhà.”

5: “Hắn hay tìm đến chỗ nào”

Huy nhìn ID anh Phong. Công nhận dễ nhớ thật. Từ đồng âm. Không phải đọc sẽ là fire sao.

520999: “ Bar Ecstatic.

Anh Phong trầm ngâm nhìn màn hình vi tính một lúc lâu. Vậy là muốn hoạt động một mình cũng khó. Thôi thì sẵn đây tham gia vào phi vụ Vương Toàn Du luôn vậy. Lại hết thời gian nghỉ phép rồi. Anh gọi điện thoại bằng chiếc điện thoại mini, chưa được 2 giây đã có người bốc máy.

- Cậu chủ.

- Simon, ông giúp tôi một việc. Tôi sẽ tham gia vào vụ Vương Toàn Du. Ông tra xem có ai vào vụ này nữa  không.

- Cậu đang nghỉ phép mà. Để tôi tra. Voltage, 520999, thêm cậu là ba.

- Anh Voltage cũng tham gia nữa sao. Như vậy thì tốt rồi. Phải rồi ông cho tôi một lí lịch sạch, mai bán tôi vào Bar Ecstatic nha.

- Cậu tính làm gì đây. Được thôi. Mà món hàng nào cũng cần có tên, như vậy mới gây được sự chú ý. Vào đó còn khó hơn thi hoa hậu nữa. Cậu thích tôi bán cậu với tên gì?

- Angle. A.N.G.L.E.

- Tôi hiểu ý cậu rồi. Vậy hẹn cậu vào ngày mai. À mà tối nay có bất ngờ cho cậu đấy.

“Tút…tút”

Điện thoại được ngắt một cách nhanh chóng. Hình như là cố ý thì phải. Món quà sao. Phong cũng hơi tò mò đây.

- Anh tính đi nữa sao.

- Ừ. Chắc phải một tuần. Cứ đúng như kế hoạch mà làm. Em nên đến Trung Quốc trước hai ngày. Mới lại tuần sau Vân được nghỉ lễ mà. Dẫn cô bé đi luôn. Khi nào xong nhiệm vụ chúng ta đi chơi chợ đêm. Nhớ nhắc mọi người đóng kịch cẩn thận, có thấy anh cứ vờ như không biết đi.

- Em biết rồi.

- Còn nữa, trong thời gian anh đi nhớ.. Phong ngập ngừng – Chăm sóc Vũ hộ anh. Cấm. Em mà trả thù nó thì chết với anh.

- Em biết rồi. Suốt ngày Thiên Vũ Thiên Vũ. Em chả thèm chấp thằng nhóc đó. Nhưng mà, anh nhớ cẩn thận nhé. Vì em anh lại phải chịu khổ rồi.

- Nhóc ngốc. Anh luôn sống vì anh chứ chẳng bao giờ vì người khác đâu. Mà tốt nhất em nên xem lại chuyện của mình kìa.

- Chuyện gì chứ. Em chẳng có chuyện gì cả.

- Em thích Trúc Vân có phải không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro