Tìm về hạnh phúc♥ Author : Thỏ con Sunny chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45. Khách quý

Huy mở to mắt nhìn Phong. Anh không tin vào những gì anh ấy vừa nói. Cứ như là sét đánh ngang tai vậy.

- Anh…anh..anh nói gì mà kì vậy. Em mà thích cô ấy. Nực cười.

- Đừng tự dối lòng nữa nhóc. Có thể em không nhận ra. Người ngoài cuộc luôn nhìn rõ nhất.

- Không có đâu. Em chỉ coi Vân như em gái thôi.

Huy chối bay chối biến. Phong đứng dậy, anh vỗ nhẹ một cái lên vai Huy.

- Ngày xưa chuyện của anh và Danh không phải em cũng thấy sao. Từ trước đến nay em chả bao giờ nhìn một cô gái nào quá 30 giây. Vậy mà em đã nhìn Trúc Vân chính xác là 5 phút 29 giây đấy. Rồi thì em bị bỏ lại cũng có phải lần đầu tiên đâu. Vậy mà lần này em lại tức giận đến như vậy. Lại còn hay chọc phá cô bé nữa. Em chả bao giờ làm vậy với bất cứ người khác giới nào cả. Anh cảnh báo với em là Thiên Vũ cũng thích Vân đấy. Coi chừng mất rồi thì mới tiếc nuối. Anh dám cá cược với em. Kể từ lúc anh đi đến lúc em gặp lại anh, em sẽ nhận ra được tình cảm của mình. Nếu anh đúng thì em nợ anh một chầu sủi cảo nhé. Bây giờ anh xuống anh cơm đây. Đói quá. Em ăn không?

- Tùy anh thôi. Em cá cược với anh. Mang cho em bánh thỏ.

Phong bước xuống nhà bếp. Anh luôn ăn trễ như vậy, nó dường như đã trở thành thói quen. Chỉ khi nào không có ai anh mới bắt đầu công việc cho riêng mình.

- Cậu Phong, cậu ăn gì nào.

- Hì hì. Tám làm cho con cơm cuộn đi. Cho nhiều thịt gà vào, con thích ăn. To vào nha Tám.

- Cậu không sợ mập sao. Ăn khuya thế này. Tôi thấy giới trẻ dạo này hay giữ dáng lắm. Hơn nữa cậu còn là ca sĩ nữa.

- Dáng con đẹp sẵn rồi Tám ơi. Con có mập thêm tý nữa vẫn có fan mà.

Rất nhanh sau đó một đĩa cơm cuộn thơm lừng được đưa ra. Nó kích thích khứu giác của tất cả mọi người trong nhà. Hương thơm lan tỏa đi khắp mọi nơi. Phong ăn uống một cách hưởng thụ sung sướng.

Thiên Long bước vào nhà bếp uống nước. Ông bước qua Phong. Không khí có vẻ gượng gạo. Ông nhìn Phong thật lâu làm anh không dám ăn tiếp nữa.

- Ăn tối. Trễ.

- Tại bây giờ con mới thấy đói nên..

- Làm gì thì làm. Đừng để người ta nói ta hành hạ ngươi.

Ông bước đi. Thật lạnh lùng.

Phong cúi đầu không nói. Tim anh bỗng nhói lên. Đau quá. Không lẽ bệnh lại tái phát rồi. Sao lại nhằm ngay lúc này chứ.  Làn da anh bắt đầu nhợt nhạt. Mồ hôi đổ ra như tắm. Phong cố gắng gượng. Móng tay anh đâm sâu vào làn da khiến nó rách ra. Máu chảy. Đôi mắt Phong mờ dần…

- RẦM!!

Tiếng động mạnh như có một vật thể gì vừa rơi xuống. Thiên Long nhíu mày quay lại, đang định mắng cho thằng nhóc kia một trận thì.. ông thấy Phong ngất xỉu trên sàn nhà. Một cảm giác đau đớn trong tim.

- Gọi bác sĩ. Ngay lập tức!!

- Cậu ấy tạm thời không sao. Chỉ bị suy nhược cơ thể thôi. Chỉ cần ăn uống cộng với nghỉ ngơi đầy đủ là được.  Tôi truyền cho cậu ấy một chai nước biển. Khi nào xong thì cậu ấy có thể hoạt động bình thường. Còn nữa. Đây là đơn thuốc bổ. Nhớ dặn cậu ấy uống thuốc đầy đủ. Mọi người có thể ra ngoài. Để tôi trông chừng cậu ấy.

Phong mơ màng tỉnh lại. Trong giấc mơ, anh thấy một đôi bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc anh. Thật sự rất dễ chịu, y như bàn tay của mẹ vậy.

- Tỉnh rồi sao.

Phong hướng mắt ra cửa sổ. Một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía anh. Dáng người cao cao. Trên người người này tỏa ra một luồng sát khí, nó lạnh băng và áp đảo người đối diện.

- Trong máu cậu có chất độc Ricin thì phải. Cũng may là tôi che giấu cho cậu. Nói thật đi cậu không phải là người bình thường phải không?

- Ông rốt cuộc là ai.

Phong hướng ra tia ngờ vực về phía người đối diện.

- Tốt nhất cậu nên cất chiếc phi tiêu đó vào trong đi. Nó không có mắt đâu. Mà khẩu Desert Eagle trong tay tôi cũng vậy đấy.

Người đàn ông ấy bất chợt quay lưng lại.

Chiếc phi tiêu trong tay Phong rơi xuống đất.

Cạch.

Ngỡ ngàng.

Sửng sốt.

Chuyện này sao có thể xảy ra.

- Ngài…ngài Victor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro